Suất Trá Phong Vân

Chương 152: Chương 152: Thuốc Hỏa Sơn siêu cấp, Hàng Ma bát chiến




Nhưng trong không trung phía sau lưng hắn đột nhiên rơi ra một tấm lưới tơ đặc biệt màu đen. Vừa nhẹ nhàng dính vào lập tức tự động cuốn chặt lại. Ngay sau đó hơn mười tấm lưới đều nhào tới, khiến hắn thành một cái bánh chưng.

Đây là thứ gì? Không ngờ lại tự động cuốn chặt như vậy?

Lông mày Càn Kình nhíu lại. Đấu khí Hàng Ma tứ chiến toàn lực bạo phát. Thân thể uốn éo hết trái lại phải, dùng sức đưa hai cánh tay ra phía ngoài. Nhưng tấm lưới càng co lại lợi hại hơn.

- Ngươi không cần giãy dụa. Đây là thứ do ta nhờ đại thúc Bố Lai Khắc chế tạo cho ngươi.

Âu Lạp Lạp bước nhẹ nhàng tới, trong tay cầm theo Thuốc Hỏa Sơn màu vàng nhạt tản ra mùi thơm ngọt. Nàng đứng ở trước mặt Càn Kình nói:

- Ta biết ngươi sẽ phản kháng, cho nên đặc biệt nhờ Bố Lai Khắc chế tạo mấy thứ này. Nào... mở miệng ra...

Đại thúc Bố Lai Khắc? Trước mắt Càn Kình tối sầm.

Thủ pháp rèn của lão thợ rèn kia, không ngờ có thể chế tạo ra lưới kim loại mềm mại như vậy, lại dai như vậy. Sợ rằng mình hoàn toàn không làm được.

Càn Kình nhìn Âu Lạp Lạp một tay cầm Thuốc Hỏa Sơn, một tay cầm một cái chảo chiên đặc biệt cứng, đen. Hắn rất thông minh lựa chọn thỏa hiệp há mồm ra.

Đấu Binh!

Càn Kình từng chế tạo Đấu Binh là một con dao làm bếp cho Lỗ Tạp Tư, cảm giác đặc biệt xa xỉ. Nhưng không ngờ Bố Lai Khắc lại chế tạo cho Âu Lạp Lạp một cái chảo chiên cấp bậc Đấu Binh! Thứ này hiển nhiên không phải dùng để xào rau. Nếu như mình không há mồm ra, cái chảo chiên này nhất định sẽ được dùng để cậy miệng mình, còn cậy tới khi há mồm ra mới thôi.

Đau đớn! Đau tới tê tim liệt phổi! Trong nháy mắt, da mặt Càn Kình đỏ lên, kinh ngạc nhìn Âu Lạp Lạp tìm kiếm đáp án. Nỗi đau đớn này không đúng! Ngày hôm qua, thuốc kia khiến hắn đau chết người. Ngày hôm nay thuốc này cũng đau tới mức muốn lấy mạng người! Nhưng so với thuốc Hỏa Sơn hôm qua lại bá đạo hơn gấp mấy lần.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Vẻ mặt Âu Lạp Lạp vui mừng:

- Đây là loại thuốc Hỏa Sơn ngày hôm qua đã được tăng cường. Ta lại tăng thêm tinh chất nước của trái cây trùng kích hỏa bạo. Hiện tại xem ra thêm rất tốt...

Càn Kình mở to hai mắt trợn trừng nhìn Âu Lạp Lạp, căn bản không có khí lực cãi nhau với dược sư thần bí điên này. Sức lực có được hắn đều dùng để trấn áp nỗi đau đớn do thuốc Hỏa Sơn mang tới. Lãng phí khí lực nói chuyện kháng nghị với nữ nhân này mới là đồ ngốc.

Gần ba giờ... Càn Kình cảm giác mình giống như bị thứ gì đó phân thành vô số mảnh nhỏ, sau đó một lần nữa tổ hợp lại, tiếp đó ném vào cối xay thịt quấy một hồi, lại tổ hợp. Sau đó để vào trong một núi lửa, tắm nham thạch nóng chảy. Cường độ thân thể và đấu khí rõ ràng lại thăng cấp. Nhưng loại cảm giác chết đi sống lại này, cho dù là người có ý chí sắt thép như Càn Kình, nghĩ tới cũng thấy sợ.

- Tới đây, ngoan nào. Uống cái này vào...

Âu Lạp Lạp lại rót nước thuốc ký ức vào trong miệng Càn Kình, sau đó mới dội một chậu khôi phục thể lực xuống người Càn Kình:

- Đi đi. Ngươi có thể đi tới chỗ dược sư ngốc kia học được rồi.

Càn Kình lê mệt mỏi thân thể lại đi trước cửa hàng thuốc Á Đương Tư. Hắn lại xem Bách Khoa Toàn Thư về Dược Thảo quyển một gần ba giờ.

Tỉnh lại, Càn Kình lại dẫn hai nữ sinh đi tới trước Cực Băng Hồ...

Vòng đi vòng lại, Càn Kình ở trong sơn cốc Tứ Quý, mỗi ngày tỉnh lại phải đi Cực Băng Hồ hoặc Liệt Hỏa Hồ tắm, sau đó quay về cửa động. Trên đường, hắn tìm một khối đấu thạch từ trong khoáng mạch. Cuối cùng hắn ở trong sơn động đội mũ pháp sư trở lại Thế giới vô tận, tiếp nhận huấn luyện của Bố Lai Khắc về nghề rèn, bị thứ thuốc kỳ quái của Âu Lạp Lạp dằn vặt. Mỗi một lần đến gần hiệu thuốc thần bí, Càn Kình đều hoài nghi có đúng mình chưa chết hay không. Sau đó tận lực đi tới chỗ Á Đương Tư xem Bách Khoa Toàn Thư về Dược Thảo.

Ngày lên đêm xuống, hai năm, trong nháy mắt đã trôi qua. Mùa đông của sơn cốc Tứ Quý đã gần kết thúc. Tuyết cứng như đá theo mùa xuân tới sơn cốc Tứ Quý đang không ngừng tan ra.

Số tuyết lở chặn lối vào sơn cốc, mỗi ngày đều nhanh chóng giảm dần. Mặt đất ở lối vào sơn cốc đã sớm trở nên ướt át lầy lội.

Càn Kình đứng ở cửa sơn cốc nhìn tuyết tan dần, trong lòng lặng lẽ thở dài. Có lẽ ngày mai tuyết nơi này sẽ tan xuống dưới đầu gối. Thật sự phải rời đi.

Thủy Liên Doanh đứng phía sau Càn Kình, cách đó không xa, nhìn bóng lưng của hắn trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Hai năm... ở trong sơn cốc Tứ Quý này hai năm, đã khiến người thiếu niên trước kia vốn tràn đầy sức mạnh nhưng vẫn còn lộ ra chút non nớt, lại nhận được sự lột xác khó có thể tưởng tượng được. Không chỉ vóc người trở nên cao lớn cường tráng, thực lực còn tiến vào hàng ngũ chiến sĩ Hàng Ma đỉnh phong như lời lão nhân gia nói, thực lực Hàng Ma cửu chiến! Hắn còn chưa tới mười chín tuổi...

Hai tay Bích Lạc nắm chặt viên ma hạch bán nhân mã trong tay, yên tĩnh tiếp tục ngồi thiền. Hai năm nay, mặc dù tinh thần lực tiến bộ chậm rãi hơn so với rất nhiều học viên ma pháp sư có thiên phú, nhưng bởi vì luôn đi cùng Càn Kình, nên có thể cầm ma hạch tiến vào và rời khỏi trạng thái ngồi thiền bất kỳ lúc nào, bất kỳ chỗ nào.

Chỉ cần xét về việc thành thạo tiến vào và rời khỏi trạng thái ngồi thiền, sợ rằng đại ma pháp sư vẫn không có cách nào tương đương với Bích Lạc. Chỉ có điều nàng hao phí một ma hạch Tinh Linh ba tay da xanh lục, lại thêm một phần năm ma hạch của bán nhân mã, cũng chỉ vừa đạt tới trình độ của học viên ma pháp ngũ cấp. Ngay cả tư cách ma pháp sư cũng không chạm tới, chớ đừng nói là đuổi theo Hoàng Tuyền lên tới đại ma pháp sư.

- Đi thôi.

Càn Kình quay lưng về phía lối vào sơn cốc, dẫn theo Trảo Mã Đao được gần như gắn liền với thân thể, cùng Xạ Nguyệt Cung đeo trên lưng. Hắn đã thu thập quặng sắt ở xung quanh, chế tạo được Xạ Nguyệt Cung này từ một tháng trước. Hắn bước nhanh về phía Hỏa Liệt Cực Băng Hồ:

- Ngày hôm nay thử một chút, xem có thể đến vị trí trung tâm của Hỏa Liệt Cực Băng Hồ, nếm thử cảm giác một nửa người bị thiêu đốt, một nửa người bị đóng băng như lão sư từng nói.

Hơi nước tràn ngập bên hồ. Lão nhân không giống mọi ngày để ba người Càn Kình chờ một giờ, mà thay một bộ trang phục sạch sẽ, hai tay đặt ở sau người nhìn Hỏa Hồ phía xa. Toàn thân lão mơ hồ tản ra khí tức khác hẳn ngày thường.

Càn Kình nhìn bóng dáng của lão nhân, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Cùng một chỗ lâu như vậy, hắn thật sự xem vị lão nhân này là người thân. Hiện tại thật sự phải rời đi, trong lòng cảm thấy không nỡ. Chẳng lẽ bảo lão đi cùng sao?

Làm sao có thể?

Càn Kình khẽ lắc đầu thầm mắng mình ngu xuẩn. Nếu như lão nhân này muốn đi, hắn rời đi lúc nào chẳng được? Tuy rằng không biết vì sao hắn không muốn rời đi, nhưng có thể nhìn ra hắn quả thực không muốn rời nơi này đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.