- Bởi vì quan hệ.
Tay Lôi Địch dính nước trà trong chén, viết hai chữ trên bàn:
- Mục tiêu của ngươi là muốn trở thành thành chủ?
Càn Kình không phủ nhận gật đầu. Hôm nay mình đạt Hàng Ma cửu chiến trực
tiếp chạy về Càn gia nhận phụ thân, cũng không phải không thể làm được.
Nhưng hắn không cách nào khiến phụ thân ở Càn Kình bị đè ép rất nhiều
năm, phong quang, ngẩng đầu thẳng lưng rời khỏi Càn gia.
Thành chủ! Chỉ có trở thành thành chủ, mới có thể làm cho phụ thân trước con mắt ao ước của vô số người, rời khỏi Càn gia.
- Ngươi cường đại hơn Tát Bác Ni. Ta mạnh hơn so với ngươi. Nhưng ta chỉ là người bảo vệ thành thị.
Lôi Địch cười như không cười nhìn Càn Kình.
- Ngài nói, hiện tại ta đi làm thành chủ căn bản không có khả năng?
- Đương nhiên.
Lôi Địch giang hai tay ra:
- Thành nhỏ ở biên thuỳ, ngươi quả thật có tư cách gánh vác. Nhưng ngươi
ngoại trừ có chiến lực ra, còn có cái gì nữa? Quân công? Ngươi ở học
viện cao cấp, có biểu hiện rất xuất sắc sao? Đồng thời có người đề cử
ngươi trở thành thành chủ sao?
Càn Kình trầm mặc nửa ngày, lẳng
lặng nhìn Lôi Địch. Người bảo vệ thành thị này tuyệt đối sẽ không chỉ
nói một nửa. Hắn chỉ cần kiên trì đợi là được rồi.
- Đi tỉnh Vĩnh Lưu, nơi này sân khấu quá nhỏ, không có khả năng cho ngươi bao nhiêu cơ hội.
Lôi Địch lấy từ trong người ra một lá thư ố vàng:
- Hai năm trước ta đã viết xong cho ngươi. Khi đó ta vốn định để ngươi
mang theo nó, đi tới nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu, tìm một người
tên Mộc Vô Tâm. Hắn sẽ giúp ngươi an bài rất nhiều chuyện, bao gồm cả đi tới học viện cao đẳng ma pháp và chiến sĩ Vĩnh Lưu, học viện Chinh
Phạt.
- Học viện Chinh Phạt?
Càn Kình hơi nhíu mày lại.
Đây là lần thứ hai hắn nghe được có trưởng bối chiếu cố mình như vậy,
bảo mình đi học viện cao đẳng ma pháp và chiến sĩ đi.
- Thế nào? Kỳ quái sao?
Lôi Địch cười nhạt, đặt lá thư ở trong tay Càn Kình:
- Ngươi cảm giác mình có bộ bí pháp đấu khí chu thiên kia là đủ rồi sao?
Đây là một hoàng triều do rất nhiều người tạo thành. Muốn trở thành
thành chủ cần có một điều kiện thiết yếu.
Trong đầu Càn Kình lóe lên linh quang, chợt thốt ra lời nói:
- Chứng nhận của học viện cao đẳng ma pháp và chiến sĩ!
Lôi Địch mỉm cười gật đầu:
- Một thành chủ cần phải bảo vệ sự bình an của một phương. Nếu như quả
thật gặp phải chiến tranh, cũng cần biết chỉ huy quân tác chiến thủ
thành. Lẽ nào bất kỳ một thành chủ tiền nhiệm trước, đều phải do hoàng
triều đặc biệt phái người tới tiến hành sát hạch chỉ huy tác chiến sao?
Thành tích thế nào mới đủ tư cách? Cái này quá sơ lược. Cho nên hoàng
triều về người nhận lệnh làm thành chủ, trong đó có một yêu cầu như vậy, phải có bằng tốt nghiệp của một học viện ma pháp và chiến sĩ cấp cao
đẳng.
Muốn trở thành thành chủ của hoàng triều Chân Sách, nhất
định phải nắm giữ một bằng tốt nghiệp của học viện cao đẳng ma pháp và
chiến sĩ!
- Suy nghĩ thật kỹ đi.
Lôi Địch vỗ vào vai Càn Kình:
- Ngươi muốn kết hôn với con gái ta, cũng muốn thân phận của một thành chủ?
- Cái gì?
Càn Kình giống như ngồi phải đinh, thoáng cái đã nhảy phắt ra khỏi cái ghế, kinh ngạc nhìn Lôi Địch:
- Ai muốn cưới con gái ngài?
- Ngươi.
Vẻ mặt Lôi Địch rõ ràng đương nhiên phải thế nhìn Càn Kình:
- Song Nguyệt trong tay Gia Anh là do ngươi làm sống lại.
- Đúng vậy.
- Như vậy là được rồi. Gia Anh đã từng nói qua, ai có thể cứu sống được Song Nguyệt, nàng gả cho người đó.
- Không thể nào?
- Ngươi nghĩ ta đang nói đùa sao?
- Ta có nữ nhân...
- Pháp luật hoàng triều Chân Sách, cho tới bây giờ cũng không nói một nam nhân chỉ có thể cưới một nữ nhân.
- Cũng không thể thương lượng một chút sao...
- Được. Ngươi đi thương lượng với Song Nguyệt của nàng đi?
- Vậy sao ngài không nói với ta trước khi ta sửa Song Nguyệt?
- Ngươi chưa từng hỏi ta.
- Đại thúc, ta đã có hai nữ nhân...
- Có thể người thấy phiền, ba cũng không xem là nhiều.
- Ta bây giờ hoài nghi, Cổ Nguyệt Gia Anh có phải là con gái ruột của ngài hay không.
- Cái này ta có thể bảo đảm. Làm nam nhân, ta vẫn vô cùng tự tin về năng lực này.
Càn Kình im lặng ngồi ở trên ghế trừng mắt với Lôi Địch, trong lòng thầm
nói rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Sửa một thanh Song Nguyệt, không ngờ lại thành ra có thêm một vị hôn thê thanh nhã như ánh trăng.
Tuy rằng không mấy giao tiếp, nhưng Càn Kình vẫn nhìn ra được tính cách của Cổ Nguyệt Gia Anh. Nàng không màng danh lợi, mang theo nghị lực mà rất
nhiều nam nhân đều không thể sánh bằng. Mặc dù tính tình có một chút
lặng lẽ, nhưng thực sự là nữ hài tốt.
- Gia Anh giao cho ngươi.
Lôi Địch dùng sức nắm chặt hai tay Càn Kình, gương mặt tươi cười khiến hắn nhớ tới La Lâm béo nằm trong quan tài bên cạnh.
Càn Kình quay đầu nhìn La Lâm trong quan tài một chút. Bàn tay lớn đầy sức mạnh của Lôi Địch vỗ vào vai hắn nhẹ giọng nói:
- Dựa theo lệ cũ, buổi chiều hắn nên được hạ táng. Tới lúc đó, ngươi sẽ
phải bận rộn. Nghỉ ngơi một chút cũng tốt, chuẩn bị một chút cũng tốt.
- Bận rộn?
Càn Kình xoay người lại nhìn cái sân vắng vẻ không người. Tang lễ của La
mập đúng là không nhìn ra có gì để bận rộn. Lát nữa tìm vài người nâng
quan tài của hắn lên chon xuống đất là xong.
Rất nhiều chuyện bao giờ cũng khác với sự tưởng tượng.
Vừa qua bữa trưa, sân lớn trước đại viện vốn vắng vẻ bắt đầu xuất hiện bóng người. Đầu tiên là tướng quân thủ thành Áo Khắc Lan chiến sĩ cửu cấp
Trương Mộc Bạch xuất hiện ở trong sân. Kế tiếp các loại quan viên thành
Áo Khắc Lan, các loại các thương nhân có danh tiếng, bắt đầu xuất hiện ở trong linh đường của La Lâm tiến hành phúng viếng.
Những người
này đến đây phúng viếng xong cũng không lập tức rời đi, dựa theo thân
phận khác nhau ngồi xuống. Trương Mộc Bạch có thể ngồi ở phòng khách
trong linh đường. Những người khác dứt khoát ngồi ở trong sân.
La Thanh Thanh quỳ gối trước linh cữu dập đầu hành lễ với mỗi người đến
phúng viếng. Càn Kình nhìn thấy có cảm giác kích động muốn đá văng những người đến phúng viếng ra ngoài. Để một tiểu cô nương yếu đuối như thế
không ngừng dập đầu, bọn họ cũng không biết thương người một chút sao?
Bữa trưa đã qua một giờ, vẫn không ngừng có người đến nhà La Lâm phúng viếng.
Càn Kình cười nhạt nhìn những người bình thường có máu mặt tại thành Áo
Khắc Lan. Thật may là mình biết là đây là linh đường của La Lâm. Người
nào không biết tới đây, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có thể còn tưởng
rằng đây là lễ tang của thành chủ Áo Khắc Lan, Tát Bác Ni?
- La mập.
Càn Kình nghiêng người dựa vào phía trước quan tài của La Lâm, nhìn La Lâm giống như đang ngủ say, thản nhiên nói:
- Bản thân ngươi cũng không nghĩ tới đúng không? Gần như tất cả những
người có máu mặt tại Áo Khắc Lan đều tới tham gia phúng viếng ngươi.
Lôi Địch chắp hai tay ở sau lưng, thỉnh thoảng gật đầu với người qua lại
xem như chào hỏi. Hắn đi tới bên cạnh Càn Kình nhìn trong sân đầy người
qua lại nói:
- Thấy không? Những người này đều nhận được thiệp mời của Tát Bác Ni. Hiện tại thành chủ đang lấy lòng ngươi.