Lôi Địch thở dài. Chắc hẳn uống thuốc này cũng không thể chết người
được. Trước hết cứ để Bích Lạc uống vào. Lát nữa ta điều chế lại sau.
Xem ra Càn Kình còn quá trẻ, chưa tới mười chín tuổi đã trở thành cường
giả Hàng Ma cửu chiến, có lẽ hắn có chút bị sai lầm, cho ràng mình có
thực lực cường đại, nên phương diện điều chế phương thuốc cũng mạnh hơn
người khác. Điều này cũng không tốt. Xem ra phải tìm thời gian giúp hắn
sửa lại mới được. Trong khoảng thời gian này, hắn ngàn vạn lần không thể đánh mất chính mình.
Nước thuốc màu vàng được Bích Lạc uống vào. Lôi Địch xoay người nghiêm túc suy tính làm sao điều chế thuốc mới có
thể phối hợp tốt nhất với chén thuốc vừa rồi.
- Sử dụng cỏ băng trúc, có thể rất nhanh loại bỏ hỏa khí...
Lôi Địch nhíu mày tự nói:
- Nếu như lại thêm một hàn thạch lựu...
- Vậy sẽ băng hỏa cùng trùng kích, đại chiến ở trong cơ thể nàng. Tuy
rằng hỏa khí sẽ bị tiêu diệt, nhưng hàn khí cũng sẽ tổn hại tới thân
thể. Thoạt nhìn hỏa khí bị tiêu trừ rất nhanh, nhưng đại chiến sẽ càng
tổn thương tới thân thể người uống thuốc, đồng thời hàn khí di chuyển
các nơi trong cơ thể, nếu như điều trị không tốt sẽ tạo thành di chứng.
Đặc biệt thời điểm chạy trong tuyết, bệnh trạng sẽ được thể hiện ra.
Càn Kình bưng một chén thuốc màu xanh biếc đi vào linh đường, đáp trả lời tự hỏi của Lôi Địch.
- Vậy cũng phải. Sử dụng thu lộ quả.
Nữ thầy thuốc mở miệng nói:
- Nó có hàn tính ít, ôn hòa hơn...
- Hiệu quả quá chậm.
Càn Kình đưa chén thuốc cho La Thanh Thanh, xoay người lại nói:
- Vị dẫn thuốc chắc chắn là trái cây sắn, dược tính của nó không mang
theo hàn tính, hút hơi nóng ra ngoài từng chút một, lại không tập trung ở một vị trí. Sau đó lại dùng thu lộ quả mới là tốt nhất.
- Trái cây sắn?
Lôi Địch cau mày:
- Vật kia gặp phải hỏa khí sẽ biến thành càng nóng hơn, căn bản không cách nào rút ra khỏi thân...
- Cho nên phải tăng thêm dược liệu khác, khiến thời điểm trái cây sắn đi
qua cơ thể người, không đến mức tập trung vào cùng một vị trí, mà đi qua từng chỗ, lưu lại một đường rất nhỏ, khiến hỏa khí này phân tán mới là
tốt nhất.
Càn Kình nhìn sắc mặt Bích Lạc dần dần hồng nhuận nói:
- Trong vòng mười phút, chắc nàng sẽ tỉnh lại. Đương nhiên, thân thể có
thể còn có chút suy yếu. Nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏe hẳn.
Nữ thầy thuốc khẽ nhíu mày. Trái cây sắn là một phương pháp tốt, nhưng trái cây sắn vô cùng chậm, căn bản không thể có khả năng kéo nó ra khỏi thân
thể... Chỉ có điều người này tuổi không lớn, lại nói ra được đầy đủ dược lý, cũng không dễ dàng.
Mười phút sau, miệng Bích Lạc phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, thân thể khẽ run rẩy tỉnh lại.
Nữ thầy thuốc nhìn thấy, kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng:
- Sao có thể như vậy được?
Lôi Địch kinh ngạc nhìn Càn Kình.
Chuyện này... không ngờ hắn thật sự làm được? Lẽ nào hắn thật sự hiểu về thuốc?
- Nhìn đi.
Càn Kình nhún vai:
- Ô, nàng vào trong phòng gần nhất, không nên đắp bất kỳ chăn bông vải
gì, để cho nàng ngủ một giấc có tác dụng trợ giúp khôi phục.
Nói
mười chuông tỉnh, là mười chuông tỉnh! Hiện tại không ai còn nghi ngờ
đối với lời nói của Càn Kình. Cổ Nguyệt Gia Anh ôm Bích Lạc đi về phía
hậu viện, thỉnh thoảng quay đầu lại nghi ngờ quan sát Càn Kình.
Lôi Địch tới gần Càn Kình nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi hiểu về thuốc?
- Một chút.
Càn Kình đáp:
- Nếu như đi nghiệp đoàn dược sư thi, sợ rằng có thể lấy được dược sư trình độ cao cấp, cách đại dược sư một khoảng cách nhỏ.
...
Lôi Địch không biết có nên tin tưởng vào câu trả lời của Càn Kình hay
không. Dược sư cao cấp? Hắn biết mình đang nói gì không? Toàn bộ hoàng
triều Chân Sách, số lượng dược sư cao cấp có thể đếm được trên đầu ngón
tay! Người nào không phải tóc trắng xoá, lưng còng, bộ dạng sẽ chết bất
kỳ lúc nào? Chưa đầy mười chín tuổi đã là dược sư cao cấp?
- Nếu như tất cả thuận lợi, không có gì ngoài ý muốn.
Càn Kình xoa cằm nhớ lại đánh giá của Á Đương Tư.
“Tiểu tử quái vật này! Lão tử ba mươi lăm tuổi thành đại dược sư, khiến lão
sư sợ thiếu chút nữa thì tim ngừng đập chết. Chẳng lẽ ngươi muốn làm một đại dược sư khi chưa đầy hai mươi mốt tuổi sao? Ngươi muốn trực tiếp
dọa chết ta sao?”
- Ừ!
Càn Kình gật đầu tự tin nói:
- Không tới ba năm nữa, ta hẳn có thể đạt được trình độ đại dược sư. Về phần Tông dược sư... Sợ rằng cần rất lâu...
Ầm...
Hòm thuốc trong tay nữ thầy thuốc rơi xuống mặt đất, dược liệu văng ra đầy
đất. Nàng ngơ ngác nhìn Càn Kình, hoài nghi hắn đang nói loạn, hay là
nói thật.
- Ngươi...
Lôi Địch cảm giác cười không nổi:
- Đùa sao?
- Không.
Nhìn bộ dạng Càn Kình nghiêm trang, trong lòng Lôi Địch tin ba phần. Thế
giới trước mắt hắn chợt chao đảo. Phải một lần nữa nhìn lại người tuổi
trẻ trước mắt này. Chưa đầy mười chín tuổi Hàng Ma cửu chiến! Chưa đầy
mười chín tuổi là rèn tạo sư! Chưa đầy mười chín tuổi là dược sư... Bất
kỳ điều nào trong đó đều không phải là điều một người bình thường mười
chín tuổi có thể đạt tới! Hắn không chỉ đạt được, còn một lượt đạt tới
ba điều!
Càn Kình không biết Lôi Địch đang nghĩ gì. Nếu như biết, hắn nhất định sẽ có hảo tâm nhắc nhở Lôi Địch một chút, mình không phải là rèn tạo sư... Theo đại thúc Bố Lai Khắc hai năm, mới biết được hóa
ra rèn tạo sư cũng phân chia làm mười tầng. Trước khi rời khỏi sơn cốc
Tứ Quý, mình đã là rèn tạo sư thập cấp.
Sử dụng cách nói của đại thúc Bố Lai Khắc, chính là đã bước nửa chân vào cánh cửa rèn đại sư.
- Đầu óc ta có chút cháng váng.
Lôi Địch dùng lòng bàn tay che trán, ngồi lại trên ghế cầm chén trà lên
uống một hớp, cố gắng trấn tĩnh. Sau đó hắn mới ngửa đầu nhìn Càn Kình:
- Ngươi nghĩ Tát Bác Ni thế nào?
- Rất thông minh.
Càn Kình đi theo Lôi Địch ngồi xuống.
- Ta nói là thành chủ.
Lôi Địch sửa lại hỏi:
- Ta muốn nói, ngươi cảm thấy vị thành chủ có phải rất uy phong hay không?
- Đương nhiên.
Càn Kình không phủ nhận gật đầu:
- Ta chưa kịp thử cố gắng.
- Vậy ngươi nghĩ, ngươi mạnh hơn hay Tát Bác Ni mạnh hơn một chút?
Hai mắt Lôi Địch nhìn thẳng vào Càn Kình nghiêm túc hỏi:
- Thực sự chiến đấu sinh tử.
Càn Kình không chút nghĩ ngợi đáp:
- Ta có thể đồng thời chém hai Tát Bác Ni, vẫn còn dư sức.
Lôi Địch khẽ cười, dùng một ngón tay chỉ vào mình:
- Vậy ngươi cảm thấy ngươi so với ta thế nào?
- Quả đấm của ngài, không cần vũ khí, đánh hai ta chỉ sợ vẫn có dư sức.
Càn Kình nhớ tới ngày hôm qua, trong nháy mắt khi bị đối phương thử đấu
khiếu trong cơ thể, cảm giác giống như thời điểm mình còn là Hàng Ma
thất chiến đối mặt với nhện Nguyệt Ma Hoa.
- Vậy tại sao ta là người bảo vệ, hắn là thành chủ?
Càn Kình trầm ngâm suy nghĩ. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ qua về vấn đề này, hôm nay lại không cách nào trả lời được.
Cho tới bây giờ Hoàng triều Chân Sách đều lấy chiến lập quố. Trên lý thuyết mà nói, thực lực thành chủ từ chắc là mạnh nhất mới đúng! Về phần
phương diện hành chính, kinh tế, có quan văn phía dưới làm, căn bản
không cần mọi chuyện đều phải do thành chủ tự mình làm.