- Ta thật tình không quen người chế tạo Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề.
La Thanh Thanh đứng dây tiễn nhóm thứ tư đến từ Vĩnh Lưu thành, càng
khâm phục Lôi Địch thấy xa. Mặc kệ nhóm người này ôm ý tốt hay ác ý, nếu giới thiệu cho Càn Kình ca ca quen thì hắn không có cả thời gian tẩy
luyện đấu khí.
- Thanh Thanh muội tử... Thanh Thanh muội tử.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm Bất Nhị thương cũ kỹ dí vào sau lưng một Chiến Sĩ áp giải từ đằng sau đến.
- Đây là tên thứ ba hôm nay trèo tường vào.
- Là người thứ năm...
Tay phải, tay trái Thiết Khắc xách một Chiến Sĩ từ bên kia sân đi tới.
So với Đoạn Phong Bất Nhị dùng thương dí người thì hai người bị Thiết
Khắc bắt xui xẻo hơn, mỗi người bị đánh gãy một chân.
- Ngươi...
Đoạn Phong Bất Nhị lắc đầu, nói:
- Ngươi hơi quá đáng, bọn họ chỉ muốn kiếm cơm ăn.
Thiết Khắc im lặng xách hai Chiến Sĩ lướt qua bên người Đoạn Phong Bất
Nhị ném ra khỏi cửa, treo tấm biển trước cửa: Ai tự tiện trèo tường vào
sân một lần gãy chân, hai lần gãy tay, ba lần mất mạng!
Chữ ghi trên biển gỗ rắn chắc có sức mạnh, dù chỉ nhìn mấy chữ đã cảm giác được người viết tâm lạnh lùng, cứng rắn cỡ nào.
Đoạn Phong Bất Nhị bắt đầu tin vào phán đoán của Lôi Địch. Thiết Khắc
không uổng là xuất thân từ Ma tộc, làm chuyện gì đều toát ra vẻ độc
đoán, vì cầu hiệu quả ra tay độc ác, dứt khoát.
- Càn Kình...
Đoạn Phong Bất Nhị dựa vào góc tường, liên tục lắc đầu, tùy tiện làm một thần bí dược tề đã khuấy động bảy trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành, mỗi ngày phái người đến thành thị Áo Khắc Lan quê mùa hỏi thăm tin tức.
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn trời. Từ lần trước ăn cơm với Càn Kình đến nay
tính thời gian cũng gần mười ngày, chắc sắp đến lúc tham gia đại hội đấu giá Vĩnh Lưu thành, nếu không đi thì sẽ không kịp.
Cửa khép hờ chậm rãi mở ra hai bên, một luồng sáng bạc mang theo khí thế sắc bén xé gió lao vào sân như tia chớp.
Ánh sáng bạc chớp mắt đến trước mặt Đoạn Phong Bất Nhị đụng vào mặt đất
vang tiếng nổ điếc tai, cát bụi bay lên cao mấy thước, trong không khí
vang tiếng vù vù tựa như trăm ngàn con muỗi kêu.
- Thương tốt!
Đoạn Phong Bất Nhị phát ra đấu khí liên tục múa thương, thương mới như
con rắn độc nhanh nhẹn rạch phá không khí, tiếng rít như thật sự có rắn
độc ở gần.
- Không có huyết tế thương, dùng đỡ đi.
Càn Kình cười nói:
- Chủng loại kim loại quá ít, ta thêm hết vào Trảm Mã Đao mới, cái của ngươi là đấu binh do thiết tinh thuần túy đúc ra.
- Thuần túy thiết tinh.
Đoạn Phong Bất Nhị nhẹ vuốt thân thượng, cảm thán rằng:
- Đấu khí thông suốt hơn trước gấp đôi, thân thương càng co giãn, có thể đánh ra nhiều góc độ lúc trước không thể.
Càn Kình vẫy tay lấy ra thanh Trảm Mã Đao từ đấu giới giao cho Phần Đồ Cuồng Ca:
- Thời gian gấp gáp, mười ngày nay ta trừ ăn cơm ngủ nghỉ ngơi ra hết sức rèn vũ khí chỉ kịp làm Trảm Mã Đao và Bất Nhị thương.
- Mười ngày...
Phần Đồ Cuồng Ca nhận lấy Trảm Mã Đao, cười nói:
- Ta nghe nói nhiều Rèn tạo Sư đúc ra đấu binh cần một tháng, hai thanh
trong mười ngày nếu nói ra sẽ khiến Rèn tạo Sư khác tự ti đến đập đầu tự sát.
- Trò chuyện xong chưa?
Lôi Địch đi vào sân thúc giục:
- Có lời gì thì nói ở trên đường đi, đừng chậm trễ hội đấu giá.
Càn Kình phất tay ý bảo mọi người xuấdt phát. Mấy người chuyển bao hành
lý đã cột sẵn lên xe. Lần này đi Vĩnh Lưu thành thuận tiện giải quyết
chuyện nhập học, tạm thời sẽ không quay về Á Đương Tư, vì an toàn của La Thanh Thanh càng cần La gia chuyển nhà.
Đội xe dài dặc rầm rộ chạy ra ngoài Áo Khắc Lan thành.
Tát Bác Ni đứng trên đài cao thành bảo thành chủ nhìn đội xe chậm rãi đi ra ngoài thành, ngửa đầu thở hắt ra cơn tức trong ngực.
- Rốt cuộc tiễn hung đồ làm việc không để ý hậu quả đi, buổi tối ngủ sẽ không nằm mơ ác mộng nữa.
Tát Bác Ni uống ly rượu đỏ trong tay, sảng khoái xoay người vào phòng.
Từ khi Trương Mộc Bạch bị giết gần như trắng trợn, Tát Bác Ni luôn lo
lắng gã đã không che chở La gia ó bị Càn Kình tìm tới cửa tính sổ không. Nhưng khi đó Tát Bác Ni nghĩ Càn Kình đã chết, ai mà ngờ hắn sống lại,
bên cạnh có thêm mấy Chiến Sĩ trẻ tuổi trông rất cường đại.
Đội xe La gia ra khỏi Áo Khắc Lan, các thương nhân thương hội thở phào.
Tuy nói là nhường vị trí hội trưởng thương hội cho La Thanh Thanh nhưng
bọn họ hơi sợ hôm nào Càn Kình đến gây chuyện. Bây giờ Càn Kình mang
theo La gia rời đi, tuy thế lực thương nghiệp La gia còn tại đây nhưng
ít nhất thanh đao chém người không có. Chỉ cần không đụng chạm vào thế
lực thương nghiệp của La gia thì về lý luận là vô cùng an toàn.
Trong chuyến đi dài nhiều lúc khô khan. Càn Kình lại thấy chuyến đi này
không hề buồn tẻ, một đám người ở trên xe ngựa nói cười không dứt.
Đoạn Phong Bất Nhị liên tục khen cách La Thanh Thanh tiêu thụ Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề, rất có tài buôn bán. La Thanh Thanh vui vẻ tặng cho
Đoạn Phong Bất Nhị một bao thuốc lá. Đoạn Phong Bất Nhị được gói thuốc
lá càng nịnh nọt buồn nôn, Càn Kình nghe vào tai chịu không nổi đá gã
xuống xe ngựa.
Phần Đồ Cuồng Ca nhớ lại Càn Kình nói chuyện với gã về Phá Địa Trảm, vẫn không thể thêm đấu khí vận dụng phát ra Phá Địa Trảm. Đoạn Phong Bất
Nhị thường thắc mắc xin Càn Kình chỉ dạy, sửa chữa từng chút một.
Càn Kình phát hiện ngộ tính của Phần Đồ Cuồng Ca rất khá, nhưng cách tu luyện đấu khí không thích hợp Phá Địa Trảm.
Phá Địa Trảm cần trùng kích mạnh mẽ cực đoan, còn cần đè ép lại đè ép
đấu khí bùng nổ ra kỹ xảo xé rách như đao. Phân Kim Liên Trảm, đấu kỹ
huyết mạch Thiết Tí Đường Lang đều có thể mô phỏng. Phá Địa Trảm đè ép
không có gì là khó khăn với Phong Vân đấu khí.
Bảy mươi chín bí pháp đấu khiếu của Phần Đồ thế gia đúng là rất đặc sắc, nhưng thúc đẩy đấu kỹ thánh giai, ít nhất là với thực lực hiện tại của
Phần Đồ Cuồng Ca rất rắc rối. Phẩm chất đấu khí càng cao cấp thì dĩ
nhiên là hơn cùng cấp nhiều, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn chút. Đấu khí
phẩm chất cao khởi động đấu kỹ phẩm chất cao càng dễ dàng hơn.
- Làm sao đây? Không lẽ bảo với hắn phế đấu khí gần Hàng Ma tứ chiến luyện cái khác?
Càn Kình do dự. Phần Đồ thế gia được gọi là thế gia Chiến Thần cường đại trong Chiến Sĩ bình thường tất nhiên có ưu thế của mình, tùy tiện nêu
đề nghị có lẽ không phải giúp người mà là hại người.
Phập!
Ván cửa xe ngựa bỗng cắm một cây phi đao khẽ run. Càn Kình hoàn thành
minh tưởng xong giống như bình thường cố gắng luyện tập thuật bắn phi
đao. Trải qua cuộc quyết đấu giữa La gia và Khải gia, so đấu mấy trận
đầu trong hội thi, Bích Lạc phát hiện thuật bắn phi đao bổ khuyết rất
nhiều cho Ma Pháp Sư. Trừ thời gian minh tưởng ra Bích Lạc chăm chỉ
luyện tập phi đao, bên dưới trường bào ma pháp trừ có quyển trục ma pháp La Thanh Thanh tặng còn có hai mươi phi đao nhỏ.
Thiết Khắc đăm chiêu nhìn ván cửa cắm càng nhiều phi đao.