Suất Trá Phong Vân

Chương 335: Chương 335: Gây rối trước cửa thành (trung)




Lần trước trong sân phi đao của Càn Kình xuyên thủng cổ họng Ma Pháp Sư kinh người, đó là ác mộng của Ma Pháp Sư. Có rảnh cần lĩnh giáo thuật bắn phi đao của Càn Kình mới được.

Vĩnh Lưu thành, trung tâm thành thị nguyên hành tỉnh, là vị trí trung tâm kinh tế, chính trị cả hành tỉnh. Nơi này tụ tập các thế lực Vĩnh Lưu hành tỉnh. Chỉ nhìn tường thành to lớn chắc chắn dày cộm, đầu thường đặt vũ khí ma pháp hạng nặng là biết địa vị của Vĩnh Lưu thành trong cả hành tỉnh.

Nếu đặt Áo Khắc Lan thành bên cạnh Vĩnh Lưu thành sẽ cho người cảm giác ổ gà bên cung điện. Chiến Sĩ thủ thành ba mươi người một hàng mặc giáp da sáng loáng, trường thương, đại đao toát ra tinh thần sức sống.

Dưới cửa thành là dòng người, tiểu thương tới lui đông đúc chứng minh tòa thành phồn hoa, Áo Khắc Lan quê mua không thể sánh bằng.

Đội xe ngựa La gia chậm rãi đậu trước cửa thành. Mấy Chiến Sĩ thủ thành cầm vũ khí tiến tới trước, chậm rãi quay quanh xe ngựa.

Vào thành kiểm tra, đây là văn bản rõ ràng trong các thành thị. Bình thường là phòng ngừa có tội phạm truy nã, thứ hai là đề phòng thám tử Ma tộc, thứ ba là kiểm tra có hàng hóa nào không hợp pháp.

Quân thủ thành quay quanh từng chiếc xe ngựa vài vòng, khuôn mặt mỉm cười tràn ngập âm u. Chấp hành quy định vào thành kiểm tra, trấn lột chút tiền tài từ thương đội là đường kiếm tiền của quân thủ thành.

Thương đội chủ yếu là mong hòa khí phát tài, không ai muốn đắc tội binh trông thành. Nếu binh trông thành nói nghiêm túc kiểm tra, điều tra ba ngày không cho ngươi vào thành thị, tra mười ngày vẫn không cho ngươi vào thì làm gì được hắn? Lý do thì có thể nói là chưa cẩn thận kiểm tra xong.

Nếu rời đi trước khi kiểm tra xong chứng minh ngươi chột dạ, chắc chắn hàng hóa có vấn đề, rắc rối càng lớn.

Lâu dần đám thương nhân đều thói quen thấy bịnh trông thành liền nhét tiền, đuổi họ đi rồi tính. Đám thương nhân còn vì điều này tạo câu ngạn ngữ: Đại Ma Vương dễ qua tiểu vong linh khó chơi.

Tiểu vong linh ý chí binh thủ thành, lên chiến trường chiến đấu không có sức nhưng hù dọa, bắt nạt thì ai nấy là chuyên gia.

- Người trên xe, xuống hết cho ta!

Tiểu đội trưởng đi đầu binh thủ thành giọng điệu hách dịch, rút chiến đao ra chém vào xe ngựa của Lôi Địch. Bên ngoài thùng xe trang trí khá đẹp bị hằn mấy vết đao.

- Ta nghi ngờ trong xe các ngươi có vi phạm lệnh cấm...

Tiếng hét huênh hoang khiêu khích ngừng bặt. Bụng tiểu đội trưởng có tiếng da thịtr va chạm, gã bay ra ngoài năm thước lăn lông lốc dưới đất, dính đầy đất cát. Tiểu đội trưởng cuộn người lại co giật.

- Vĩnh Lưu thành đáng ghét, một trong các thành thị lão tử phiền nhất.

Lôi Địch thu lại chân đá người. Các binh trông thành xung quanh rút đao áp sát.

Lôi Địch nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa thành.

- Mới trở về đã gặp chuyện khốn kiếp này.

Tập kích quân thủ thành đặt ở đâu đều không phải việc nhỏ. Người quanh cửa thành nhanh chóng tụ tập lại, rất nhanh đám đông tách ra một con đường. Nhiều binh sĩ vội quỳ một chân xuống đất nghênh đón nam nhân trung niên bước ra từ đám đông.

Trường bào đơn giản bình thường, ep đeo trang sức rất bình thường, huy chương ma pháp trên ngực và trường kiếm bên hông đều biểu thị nam nhân trung niên khoảng năm mươi tuổi, đầu chân mày chứa uy nghiêm cao cao tại thượng là bất phàm.

Đấu ma song tu!

Càn Kình nhìn nam nhân trung niên, thầm giật mình. Càn Kình nhìn ba người đi sau nam nhân trung niên, một người khoảng hai mươi mấy tuổi, đầu mày toát ra kiệt ngạo, lưng treo một thanh trường kiếm. Chỉ thấy chuôi kiếm chứ không thể nhìn xuyên vỏ kiếm nhưng Càn Kình biết chắc đó là đấu binh, và không phải đấu binh nhất giai bình thường, chờ rút ra mới biết phẩm chất có hơn Bất Nhị thương trong tay Đoạn Phong Bất Nhị không.

Một người khác mặc y phục quan viên Chân Sách hoàng triều, không thấy chút lực lượng nào từ gã, mắt chớp lóe khôn khéo.

Người cuối cùng lưng còng mặc trường bào ma pháp màu xanh sẫm, tay cầm ma pháp trượng khẳc rậm rạp ma pháp trận. Một viên ma tinh đỏ rực cỡ trứng vịt khảm trên đỉnh ma pháp trượng.

Không cần có tinh thần lực, cũng không cần đánh nhau trắc nghiệm, chỉ một ma pháp trượng giá trị không nhỏ chứng minh vị Ma Pháp Sư mũi đỏ hũ hèm, chân mày dựng ngược, bộ dạng khoảng sáu mươi tuổi có thực lực ma pháp mạnh mẽ, nếu không thì cây ma pháp trượng trong tay gã sớm bị người cướp đi bán lấy tiền.

- Chuyện gì khiến người thủ hộ Áo Khắc Lan, Lôi Địch đại nhân tức giận như vậy?

Nam nhân trung niên có tiêu chí đấu ma song tu liếc lính gác cổng nằm dưới đất, nói:

- Thứ mù mắt, bắt nạt không nhìn xem đối tượng là ai? Lôi Địch người ta chính là Chiến Đường Tam Kiệt, từng là phó hội trưởng của Hồng Lưu Chiến Bảo, cho dù làm trái pháp luật hoàng triệu giết ngươi tại chỗ cũng không ai dám ra mặt cho ngươi.

Càn Kình cảm giác từ khi nam nhân trung niên xuất hiện thì thái độ của Lôi Địch thay đổi nhiều. Hôm đó dù Lôi Địch có vẻ kính trọng với Tát Bác Ni thành chủ nhưng có thể cảm giác được gã không để thành chủ đại nhân vào mắt.

Hôm nay trước cửa thành, tuy Lôi Địch khinh miệng nhìn nam nhân trung niên đấu ma song tu nhưng từ bản năng Chiến Sĩ, Càn Kình cảm giác ra gã giữ trạng thái thận trọng với nam nhân trung niên đấu ma song tu.

Từ khi quen Lôi Địch đến nay lần đầu tiên Càn Kình thấy thái độ của gã như thế, hắn hơi tò mò người này rốt cuộc có lai lịch gì?

- Lý Đức Ước khắc, ta là người thủ hộ Áo Khắc Lan, hôm nay cùng La gia ở Áo Khắc Lan chuyển đến Vĩnh Lưu, đụng người giơ đao chỉ vào người Áo Khắc Lan ta thì tất nhiên ta sẽ bảo vệ.

Lôi Địch chậm rãi trở về xe ngựa, nhỏ giọng nói với Càn Kình ngồi trong xe:

- Người này là thành chủ của Vĩnh Lưu thành, trông còn trẻ đúng ko? Thật ra đã bảy mươi tuổi, Vĩnh Lưu thành hiếm khi có người luyện ra đấu hồn, cũng giỏi về ma pháp. Hắn lớn hơn ta hai mươi mấy tuổi, xem như là thiên tài thời đại của hắn.

Càn Kình nhẹ gật đầu, nếu hắn tiến vào Chiến Tranh Chinh Phạt học viện sẽ ở lại Vĩnh Lưu thành một thời gian dài, biết ai là thành chủ là cần thiết.

- Lão Ma Pháp Sư bên cạnh hắn trông sáu mươi mấy nhưng thật ra là gần chín mươi tuổi.

Lôi Địch nhỏ giọng nói:

- Trước khi ta rời khỏi đây nghe nói đã đột phá Đại Ma Pháp Sư tiến vào cảnh giới Ma Đạo Sư, còn thanh niên kia...

Chiến Sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh thành chủ Lý Đức Ước khắc nghe hai chữ La gia thì mắt sáng lên, xuyên qua Lôi Địch nhìn hướng xe ngựa, đôi mắt ưng như bắn thủng ván cửa nhìn tình hình bên trong.

- La gia?

Vẻ mặt khiêu khích của thành chủ Lý Đức Ước khắc thay đổi, mỉm cười nói:

- Là La gia từng bán Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề? Người đâu, bắt lấy kẻ rối loạn thị trường phá hỏng pháp luật hoàng triều lại cho ta!

Binh sĩ co ro dưới đất lúc trước mắt còn chớp lóe ánh sáng hưng phấn bây giờ mặt cứng ngắc, gã không nghĩ ra thành chủ đại nhân đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật sách.

Mấy thân binh lưng hùm vai gấu chạy ra từ sau lưng thành chủ Lý Đức Ước khắc, mặc kệ tên binh sĩ bị Lôi Địch đá gãy xương sườn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.