Trông như mềm không có sức nhưng khi phòng ngự thì rất đáng sợ.
Trông như mềm không có sức nhưng khi trói thì rất khó đối phó.
Càn Kình tiếp xúc đến Hồn vực của Bác Khắc Tư Lực thì phát thèm.
- Đúng vậy. Bạo Lực Hồn vực.
Vẻ mặt Âu Lạp Khắc hưng phấn nói:
- Nói thẳng ra thì Bạo Lực Hồn vực rất đơn giản, nó đơn thuần tăng lực
lượng cho người hoặc vật, khiến lực lượng đạt đến tận cùng sinh ra hiệu
quả bạo lực.
- Đây chính là . . .
Âu Lạp Khắc búng ngón tay, nói:
- Bạo Lực Hồn vực!
Càn Kình gật gù, hơi hiểu. Hèn chi khi Càn Kình hỏi toản đấu bên trong
ẩn chứa phép tắc gì thì sức mạnh, đấu khí của hắn bùng nổ vượt qua cực
hạn, hóa ra là Bạo Lực Hồn vực.
- Tiểu tử, Bạo Lực Hồn vực không đơn giản như ngươi nghĩ.
Ánh mắt Âu Lạp Khắc đầy hâm mộ nói:
- Ngươi có nghĩ đến không? Khi ngươi bị thương, đấu kỹ của đối phương đánh vào thân thể ngươi thì phải làm sao?
- Khu trừ!
- Nếu lực lượng đấu kỹ của đối thủ vượt qua ngươi?
- Vậy . . .
Mắt Càn Kình sáng lên, nói:
- Bạo Lực Hồn vực gia cố vào lực lượng của mình?
- Đúng vậy.
Âu Lạp Khắc lại búng tay, nói:
- Hồn vực này chính là Hồn vực giữ mạng. Tuy mỗi Hồn vực đều có năng lực đặc biệt bảo vệ mạng sống nhưng trong các Hồn vực ta thích thì có Bạo
Lực Hồn vực. Tuy nhiên, Bạo Lực Hồn vực rất ít khi xuất hiện.
Càn Kình lại gật đầu, trong óc còn ù ù cạc cạc. Nhập thánh mới có Hồn
vực, Càn Kình chưa vào cảnh giới đấu hồn càng đừng nói đến nhập thánh
vậy mà đã có Hồn vực.
- Đáng tiếc Hồn vực không hoàn chỉnh.
Âu Lạp Khắc buông tiếng thở dài:
- Nếu là Hồn vực hoàn chỉnh thì uy lực mạnh kinh khủng. Hồn vực hiện tại của ngươi đừng nói là hoàn chỉnh, cùng lắm xem như hình thức ban đầu.
Hình thức ban đầu cũng tốt rồi! Càn Kình thầm an ủi mình. Hồn vực vốn
không nên xuất hiện đã xuất hiện, tuy rằng là hình thức ban đầu nhưng
Càn Kình còn có gì bất mãn?
- Tuy thật là lạ, tại sao tiểu tử nhà ngươi có Hồn vực hình thức ban đầu?
Âu Lạp Khắc khó hiểu nhìn Càn Kình, hỏi:
- Tiểu tử, trong thời gian này ngươi có gặp chuyện gì đặc biệt không?
- Đặc biệt?
Càn Kình nhớ lại cuộc chiến trên lôi đài, nói:
- Có, cực kỳ đặc biệt. Ta gặp vong linh, đối thủ là huyết mạch Thiết Tí
Đường Lang, hắn muốn đánh đấu hồn tàn phá của hắn vào người ta nói là
tặng quà cho ta.
- Vong linh?
Khuôn mặt Âu Lạp Khắc luôn bình tĩnh bỗng méo, khóe mắt giật giật như có mấy ngàn thanh chiến đao gầm rống, tùy thời vào trạng thái chiến đấu.
Âu Lạp Khắc biến sắc mặt nhưng rất nhanh trở về bình tĩnh.
Âu Lạp Khắc nói:
- Khoan đã, tiểu tử nhà ngươi mới nói cái gì? Có người đánh đấu hồn tàn
phá của mình vào thân thể ngươi, nói là tặng quà cho? Vậy sao ngươi sống sót được?
Càn Kình cay đắng trề môi.
- Không lẽ ngươi có huyết mạch Thiết Tí Đường Lang? Không thể nào. Ngươi là Chiến Sĩ không thức tỉnh lực lượng, điều này tuyệt đối không thay
đổi.
Âu Lạp Khắc vỗ trán, nói:
- Phải rồi, đấu khí của ngươi! Không sai! Chính là đấu khí của ngươi, ta đã từng nói người sáng tạo ra đấu khí này là thiên tài!
Đấu khí? Phong Vân đấu khí? Càn Kình mở mang đầu óc hẳn ra. Phong Vân
đấu khí là đấu kỹ có thể mô phỏng lực lượng huyết mạch, vậy thì . . .
Không lẽ . . .
- Nếu chỉ là đấu khí của ngươi thì chưa đủ, hình như ngươi còn kế thừa linh hồn chiến pháp của bọn họ đúng không?
Càn Kình gật đầu.đi tới, đi tới, đi tới, tín niệm chiến đấu quyết không
thụt lùi, cảm động từ đáy linh hồn đúng là đến từ gia tộc huyết mạch
Thiết Tí Đường Lang đã biến mất.
Tuy hành trình Cổ Hoang Sa Hải, sự kiện tái ngoại khiến tín niệm chiến
đấu của Càn Kình càng hùng hồn hơn, khi ra tay muốn kéo Tinh Thần trên
bầu trời vào cuộc chiến nhưng tín niệm chiến đấu của huyết mạch Thiết Tí Đường Lang vẫn tồn tại, vĩnh viễn không thay đổi.
- Đúng rồi, chắc là vậy. Chiến pháp linh hồn, đấu khí của ngươi, hai cái gộp lại khiến ngươi không phải huyết mạch, thân thể đối phương đã bắt
đầu suy đồi vẫn nhận được đấu hồn tàn phá.
Âu Lạp Khắc càng nghĩ càng hưng phấn nói:
- Chính vì ý chí, tín niệm chiến đấu tương đồng, bởi vì đấu khí của
ngươi bao dung khá mạnh, bởi vì ngươi biết đấu kỹ huyết mạch của bọn họ, bản thân hắn công nhận ngươi, tất cả nhân tố cộng lại mới có thể truyền thừa đấu hồn tàn phá cho ngươi.
- Có thể nói tinh thần của hắn sống lại trên người ngươi.
Âu Lạp Khắc vỗ đầu bôm bốp, nói:
- Cũng vì vậy đấu tâm trong người ngươi liên kết nhau nhưng chậm chạp
không thể ngưng luyện ra đấu hồn, tích góp quá dày không thể không
chuyển hóa trở thành toản đấu, do đó có được Hồn vực hình thức ban đầu.
- Đấu tâm liên kết? Đây là có ý gì?
Càn Kình tò mò nhìn Âu Lạp Khắc, hỏi:
- Đại thúc, ta luôn cảm thấy hoàng kim đấu tâm thứ nhất của ta nên thành công dựng dục đấu hồn rồi mới đúng, nhưng không hiểu sao nó không thể
đột phá hoàng kim đấu tâm.
- Đó là tất nhiên.
Âu Lạp Khắc làm vẻ mặt đương nhiên nhìn Càn Kình, nói:
- Từ ngày ngươi học Đả Thiết Hô Hấp Pháp đã định trước sẽ gặp chuyện như vậy. Tiểu tử, ngươi cho rằng ba đấu tâm là riêng lẻ sao? Ngươi không
thấy chúng nó có liên quan rất nhiều? Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, mỗi lần
ngươi gặp nguy hiểm có phải là chúng tự động hợp lực bảo hộ ngươi?
Trong đầu Càn Kình thoáng hiện hôm đó Càn Chiến Huyền hèn hạ tập kích
hắn, khóa đấu khí của hắn lại. Nhờ Đả Thiết Hô Hấp Pháp hỗ trợ, sau này
nhiều lần đều có bóng dáng hai đấu tâm kia.
- Đúng vậy. Giữa chúng nó liên quan rất nhiều, cho nên . . .
Âu Lạp Khắc khẽ thở dài:
- Vốn ngươi chỉ cần ngưng luyện ra hoàng kim đấu tâm thứ nhất thành đấu
hồn, có điều kiện phù hợp là được. Nhưng bây giờ chúng nó liên quan chặt chẽ, ngươi cần thỏa mãn điều kiện ba đấu tâm mới có thể ngưng luyện ra
đấu hồn.
- Điều kiện cả ba đấu tâm?
Càn Kình ngơ ngác nhìn Âu Lạp Khắc, nói:
- Đại thúc, sư phụ Bố Lai Khắc từng nói Địa Hỏa Chi Tâm cần bốn lửa hợp
nhất nhưng lửa cuối cùng là cái gì? Bố Lai Khắc lão sư không nói cho ta
biết thì bảo ta đi đâu tìm bây giờ?
- Cái này ta không giúp được ngươi.
Âu Lạp Khắc lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Ta thật tình không thể nói về ngọn lửa đó. Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ trong đời người cần gặp nhiều chuyện, đó mới là cuộc đời trọn vẹn.
Càn Kình khó hiểu nhìn Âu Lạp Khắc, biết đại thúc này tuyệt đối sẽ không lộ ra ngọn lửa thứ bốn Bố Lai Khắc đại thúc nói là cái gì cho dù Âu Lạp Khắc biết rõ về nó.
- Tiểu tử, ta chỉ có thể nói rằng ngọn lửa thứ bốn là vô cùng đáng buồn.
Âu Lạp Khắc khẽ thở dài:
- Nói thật ra đứng trên lập trường Chiến Sĩ ta hy vọng ngươi có được
ngọn lửa này, nhưng ở góc độ sư phụ, trưởng bối thì . . . Tiểu tử, ta
thật lòng hy vọng ngươi vĩnh viễn không nhận ra nó.
Bố Lai Khắc đại thúc từng nói lời tương tự, bây giờ Âu Lạp Khắc đại thúc cũng nói như vậy. Càn Kình rất muốn biết ngọn lửa đáng buồn đó nằm ở
đầu để đi lấy.