Suất Trá Phong Vân

Chương 22: Chương 22: Lập Uy




Càn Kình hưng phấn đến mức toàn thân nổi da gà! Ma chú sư! Cho dù là chiến sĩ có thực lực cường đại cùng với các ma pháp sư khi nhìn thấy ma chú sư cũng không thể vênh mặt được, phải cung kính gọi một tiếng đại sư!

Ngay cả những đại gia tộc cường đại thậm chí là đế quốc cũng sẽ đưa ra vô số điều kiện hậu đãi để mời chào! Mà cũng không phải mời chào làm gia thần hay triều thần. Ma chú sư đi tới nơi nào đều được cung phụng! Có thể nói là một chức nghiệp đặc biệt không cần làm chỉ cần lấy tiền. Lúc tâm tình tốt, tuỳ tiện chế tạo một ít thứ cũng đủ khiến cho gia tộc hay đế quốc vô cùng vui mừng.

- Ma chú sư, ha ha!

Càn Kình hài lòng liên tục lắc đầu:

- Lại nói tiếp, cho dù tại Càn gia ta cũng chỉ nghe nói ma chú sư được thờ phụng, chưa thấy nghe nói về chuyện cự tuyệt. Nếu như thực sự có một ngày ta có thể trở thành ma chú sư. . .

Càn Kình khống chế không được, nước miếng chảy ra.

Một kim tệ, ngày trước, hắn làm công ở các cửa hàng khác một tháng, cũng chỉ có thể lấy được tiền công là một kim tệ.

Càn Kình rất hài lòng. Trong thời gian ngắn ngủi học làm thợ rèn, cố sức gõ liên tục một hồi, liền kiếm được một kim tệ. Hắn cảm giác con đường đi dưới chân cũng trở nên thoải mái hơn. Hắn huýt sáo đi vào một cửa hàng vải, chọn một mảnh vải thích hợp làm ga trải giường. Hắn không giống như lúc trước, vì một tiền đồng mà cò kè mặc cả với bác gái ở cửa hàng vải nữa. Hắn trực tiếp trả tiền rời đi.

Mũ!

Trong đầu Càn Kình chỉ còn lại chiếc mũ đã rơi vào đầu mình, khiến mình mang danh tướng mạo phạm tội, cùng với trò chơi thế giới vô tận kia.

Gần như chỉ chịu khó chịu khổ trong nghề rèn một tối, đi múc nước trở nên dễ dàng như vậy, vật cổ tay còn trực tiếp đánh bại Lỗ Địch, người đứng thứ ba về man lực giống như tùy tiện vật tay với tiểu hài tử. Ngay cả cửa hàng rèn, nơi các học viên của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan chưa bao giờ được nhận vào, cũng đối xử với hắn như thượng khách.

Tất cả những điều này đều nhờ có chiếc mũ cổ quái kia!

Càn Kình huýt sáo, bước chân trở về trường học cũng nhanh hơn. Hắn muốn xem trong thế giới vô tận rốt cuộc còn có cái gì.

Đi một hồi, Càn Kình ghé qua hành lang của phòng mình, phát hiện có mấy học viên phòng khác, ở cùng hành lang với mình đang lộ ra ánh mắt kỳ quái len lén ở sau cửa nhìn mình.

- Có chuyện gì vậy?

Càn Kình cảm thấy rất kỳ quái. Lẽ nào chuyện không may tướng mạo phạm tội kia đã tới tất cả mọi người?

Cửa phòng mở ra. Chính xác mà nói, cửa phòng không phải bị người đẩy ra, mà bị người đá văng ra.

Không lâu trước, cánh cửa còn lành lặn, hiện nay đã biến thành mấy mảnh gỗ, yên tĩnh nằm trên mặt đất. Trong gian phòng còn có dấu vết lăn lộn giãy dụa. Phần cơm lấy từ dưới căng tin nằm trên mặt đất, bị người ta dùng chân dẫm nát. Còn có chén uống nước cũng lăn lóc, móp mép nằm trên mặt đất.

Trộm? Cướp đoạt?

Càn Kình đứng ở ngoài cửa phòng nhìn thấy khắp nơi bừa bãi, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là cái mũ. Hắn vội đi vào trong phòng.

Mũ vẫn còn nguyên như lúc hắn mới rời đi, bị buộc ở dưới ván giường, hoàn toàn không bị sứt mẻ.

Càn Kình đứng dậy, lại quan sát căn phòng. Tất cả mọi thứ đều không mất. Nhìn cái chén cùng bát cơm, có thể thấy hiển nhiên đã có người giãy dụa và phản kháng ở đây, lưu lại vết tích.

Về phần trộm và cướp đoạt?

Càn Kình lắc đầu. Trừ phi tên trộm và kẻ cướp kia không muốn sống, lại không có dũng khí tự sát, mới có thể tiến vào học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan để trộm. Ở đây là trường học bồi dưỡng những học viên chiến sĩ và ma pháp ngày sau lên chiến trường giết Ma tộc, không ngại xem người xấu là Ma tộc để giết chết.

Mặt bàn thường ngày dùng để đặt bát, hiện tại có một lá thư. Phía trên viết gửi Càn Kình có vài chữ, lộ ra sự táo bạo.

Càn Kình mở lá thư, rút ra một trang giấy có vài chữ viết ngoáy.

“La Lâm đang ở trong tay ta. Nếu ngươi dám không tới rừng cây nhỏ phía sau học viện, vậy hãy đi y viện tìm bằng hữu của ngươi! Khải Tát Tư.”

Càn Kình cầm trang giấy có mấy chữ viết ngoáy kia, cắn chặt môi.

Tiểu tử này có phải bị điên rồi hay không? Lần trước mình đánh hắn còn chưa đủ nặng sao? La Lâm cũng chẳng ra sao. Thích ai không thích, lại đi đuổi theo hoa hậu giảng đường Chu Lễ Tư gì đó. Nữ nhân kiêu ngạo kia giống như Khổng Tước, theo đuổi nàng làm gì?

Càn Kình nhìn về phía giường La Lâm một chút, lại nhìn giường mình một chút. Lúc đầu, khi mình vừa mới tới học viện này, gần như một tiền đồng cũng không có. Nếu như không phải nhờ La Lâm thường đánh đố với mình, cố ý thua, giúp mình chút tiền sinh hoạt phí, sợ rằng đừng nói tới thời gian luyện công, cho dù dùng tất cả thời gian đi làm cũng không đủ nuôi sống mình.

Lúc ở một mình, Càn Kình mới phát hiện, thì ra cuộc sống cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Chỉ có điều nếu lúc đó đã lựa chọn rời đi, gặp phải chuyện khó khăn hơn nữa cũng phải chịu.

Càn Kình ném trang giấy kia đi, xoay người đi ra ngoài cửa. La Lâm là bằng hữu duy nhất của hắn ở học viện này. Nhưng mình không phải là tiểu nhân bỏ mặc ân tình. Làm nam nhân nhất định phải ân oán phân minh. Làm chiến sĩ, gặp phải khiêu chiến lại càng không nên lùi bước.

- Rừng cây nhỏ phải không?

Càn Kình đi trên hành lang, không để ý tới ánh mắt thông cảm của các bạn cùng học, nhẹ nhàng nhún vai lẩm bẩm:

- Đi! Ngày hôm nay là ngày ngươi lập uy, khiến những kẻ để ý tới thứ hạng của ta phải thành thật một chút.

Càn Kình rất nhanh biến mất ở cuối hành lang, xoay người đi ra khỏi phạm vi ký túc xá. Các học viện khác trốn ở trong phòng nhìn về phía Càn Kình biến mất, liên tục lắc đầu. Lần này Càn Kình thật sự không may. Hắn vẫn không biết sao? Khải Tát Tư căn bản không dự định chiến đấu một chọi một với hắn. Hơn nữa nghe nói Khải Tát Tư đã dùng nhiều tiền, mời Tả Luân Thiên, học viên chiến sĩ đứng thứ tám trong năm nhất, người có thứ hạng thực lực còn trên Càn Kình, có đấu kỹ Ma Viên mà ngay cả lão sư cũng không ngừng tán thưởng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.