- Cái này ... cái này ...
Phất Lan Lâm làm thợ rèn nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải việc kỳ quái thế này. Hắn ấp úng cả buổi mới nói:
- Ta có một phương pháp, ngươi nghe xem như vậy có được không? Ta sẽ cung cấp sân bãi và rèn công cụ, binh khí cho ngài. Mỗi ngày ngài rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp. Ta sẽ dùng giá một kim tệ mua lại. Ngài thấy thế nào?
Một kim tệ!
Hai mắt Càn Kình đột nhiên trợn trừng. Hắn ở chỗ khác làm công một tháng cũng chỉ được một kim tệ. Nhưng ở đây chỉ tuỳ tiện cầm búa đập loạn vài cái đã có được một kim tệ? Tuy một khối tinh sắt nhị cấp mang ra ngoài bán hiển nhiên sẽ không chỉ là một kim tệ, nhưng cũng phải để cho ngươi ta kiếm tiền chứ!
- Một kim tệ quá ít sao? Vậy thì thế này đi!
Phất Lan Lâm cắn răng một cái, trong lòng thầm quyết định sẽ không để cho người trẻ tuổi này rời đi. Thứ tinh sắt này căn bản không có bất kỳ thợ rèn nào lấy ra buôn bán cả. Nếu có khối tinh sắt nhị cấp này đem ra gia công vũ khí hay đồ phòng ngự, cửa hàng rèn chắc chắn sẽ được nâng lên một cấp nữa!
- Mỗi khối tinh sắt nhị cấp ngài rèn ra, ta sẽ trả cho ngài một kim tệ, sau đó lấy tinh sắt tạo ra vũ khí đem bán, khấu trừ tất cả giá thành. Phần lời, ta với ngài mỗi người một nửa. Ngài thấy thế nào?
Trong ánh mắt Phất Lan Lâm không giấu được vẻ lo lắng. Điều kiện này đối với một gã thợ rèn nhị cấp chỉ biết rèn ra tinh sắt đã là rất công bằng. Dù sao cửa hàng rèn cũng còn phải kinh doanh, còn có nhân công, tiêu thụ ... Nhưng nếu những cửa hàng rèn khác biết ở đây có một kẻ khác người như Càn Kình, khó bảo đảm bọn họ sẽ không nâng giá tạo tính cạnh tranh ác liệt hơn.
Càn Kình vui sướng mỉm cười. Hóa ra có đôi khi trầm mặc một chút cũng có chỗ lợi! Một kim tệ đã là một nguồn thu nhập lớn rồi. Mà bây giờ còn được chia lợi nhuận, lại chia tới một nửa! Nếu vận khí tốt, sau này còn có thể tích góp được nhiều kim tệ hơn, tham gia hội đấu giá mua một khối Đấu Linh Thạch. Đợi sau này tiến vào đại trận Đấu Linh sẽ có lợi ích rất lớn!
- Ừm, trước tiên đưa một khối kim tệ của khối tinh sắt vừa rồi cho ta đã.
Càn Kình vui vẻ xoè tay ra nói.
Phất Lan Lâm thoáng sững sờ một chút, sau đó vội vàng kêu lên:
- Cầm kim tệ tới đây! Nhanh lên!
Càn Kình thấy bộ dạng của Phất Lan Lâm giống như sợ mình chạy mất, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi:
- Đúng rồi, lão bản, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo?
- Ngài cứ hỏi.
Phất Lan Lâm vô cùng khách khí khiến Càn Kình cảm giác được trên thế giới này chỉ cần là người có bản lĩnh bất kể ở phương diện nào đều sẽ được người khác tôn kính. Càn Kình gãi mái tóc ướt sũng của mình, nói:
- Ta muốn hỏi, nếu như một ngày nào đó ta có thể rèn ra tinh sắt tam cấp, ngươi định đưa ra giá bao nhiêu?
- Tinh sắt tam cấp?
Phất Lan Lâm kinh ngạc nhìn Càn Kình, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Tinh sắt tam cấp chính là kỹ năng cơ bản của thợ rèn tam cấp! Mà thợ rèn tam cấp cũng không phải là cỏ dại bên đường. Tuỳ tiện vơ một cái là có cả nắm! Ít nhất ở thành Áo Khắc Lan này không hề có một thợ rèn tam cấp nào!
Thợ rèn muốn tấn cấp còn khó khăn hơn cả chiến sĩ. Ít nhất, nếu như chiến sĩ và Ma pháp sư có tư chất hơi kém một chút nhưng gia tộc có đầy đủ kim tệ cũng có thể mua được Đấu Linh Thạch, Ma Thạch để bù vào. Còn thợ rèn muốn tấn cấp lại không có bất kỳ đường tắt hay phương pháp bù trừ nào, chỉ có thể dựa vào thiên phú và kinh nghiẹm mới có thể tấn cấp!
Thợ rèn tam cấp?
Phất Lan Lâm thở dài. Hiện tại, người trẻ tuổi này có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp, đã xem như thiên phú không tệ. Nhưng muốn rèn ra tinh sắt tam cấp, đúng là có chút vọng tưởng! Từ thợ rèn nhị cấp muốn tấn cấp lên thợ rèn tam cấp đâu phải dễ dàng như vậy?
- Đúng vậy, nếu là tinh sắt tam cấp thì sao?
Càn Kình truy hỏi, trong lòng thầm nghĩ:
Ta chẳng qua chỉ ở trong Thế giới vô tận có mười sáu giờ đã từ một người vốn không biết gì về nghề rèn biến thành một người có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp. Nếu sau này ta tiếp tục ở trong đó nhiều một chút, chẳng lẽ không thể rèn ra tam cấp, thậm chí tứ cấp hay sao?
- Cái này ...
Phất Lan Lâm cười, nói:
- Nếu như ngài có thể rèn ra tinh sắt tam cấp thì cửa hàng sau khi dùng nó tạo ra thành phẩm sẽ chỉ lấy một phần lợi nhuận, chín phần còn lại đều là của ngài!
Phất Lan Tây ở bên cạnh thầm gật đầu. Giá này xem như đã công bằng. Tinh sắt nhị cấp với tam cấp hoàn toàn không thể nào so sánh được. Nếu dùng tinh sắt tam cấp khảm nạm lên vũ khí hoặc là chế tạo thành một phần mấu chốt của kính hộ tâm, giá ít nhất cũng gấp năm lần so với tinh sắt nhị cấp. Mặt khác đối với cửa hàng rèn còn có hiệu quả tuyên truyền rất lớn!
Chính phần?
Càn Kình tặc lưỡi vài tiếng, cầm kim tệ vừa nhận được, ném lên cao rồi giơ tay chụp lấy, cười ha hả phóng nhanh ra ngoài cửa mới quay đầu lại nói:
- Lão bản, ngày mai ta lại đến. Hôm nay ta có vài việc cần phải xử lý!
Phất Lan Lâm khẽ nghiêng người về phía trước, nói:
- Bất kỳ lúc nào cũng hoan nghênh. Ngài không cần phải dựa theo quy định thời gian làm việc ở đây, có thể đến hoặc đi bất kỳ lúc nào!
- Vậy, được rồi! Cáo từ!
Càn Kình đi ra khỏi cửa hàng rèn, chạy như điên về phía học viện Áo Khắc Lan. Trong lòng hắn thầm nghĩ, cái mũ cổ quái tạo ra tai tiếng tướng mạo phạm tội của hắn xem ra tốt hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều! Chẳng những giúp lực lượng của hắn tăng vọt, còn giúp hắn học được kỹ năng thợ rèn.
Trước đây một tháng, hắn liều mạng kiếm tiền cũng không đến hai kim tệ. Nhưng hiện giờ chỉ tuỳ tiện vung búa gõ gõ đập đập vài cái đã có một kim tệ. Hơn nữa sau này còn được chia thêm lợi nhuận!
Có cái mũ như vậy, Càn Kình làm gì còn hứng thú đi ra ngoài dạo chơi. Tâm trạng hắn lúc này đã trở về bên cửa hàng rèn trong Thế giới vô tận kia. Chỗ đó vừa có thể học được kỹ năng của thợ rèn vừa có thể giúp mình kiếm tiền. Chuyện tốt như vậy ngu sao mà không làm?
Đúng! Trừ rèn sắt ra, bên trong còn có thể học được cách rèn các loại vũ khí. Sau này tiền mua vũ khí cũng không cần hơn nữa, còn có thể rèn ra vũ khí bán kiếm tiền!
Đúng đúng! Còn có cả ma pháp trận. Nếu có thể học được chế tạo phù văn, thậm chí còn có thể trở thành ma chú sư!