- Làm phiền mấy vị.....
Càn Kình vung tay đặt hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh xuống
trước mặt mọi người, hơi khom người, gật đầu bước nhanh đi hướng cổng
trường.
Mấy học viên quay đầu nhìn bóng lưng Càn Kình, ngây ra nửa ngày, nghe
hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh Chiến Sĩ huyết mạch rên rỉ mới
phản ứng lại còn có người bị thương, mặt nở nụ cười.
Chuyện buổi trưa Càn Kình bị thương chẳng những các học viên trong
trường biết mà lão sư cũng hay tin. Kết quả buổi chiều hai Chiến Sĩ
huyết mạch đến khiêu chiến, hiển nhiên muốn nhân cơ hội kết quả bị đánh
bầm dập.
- Mới rồi xảy ra chuyện gì?
Hiệu trưởng Y Sa từ trên trời đáp xuống, nhìn hai Chiến Sĩ huyết mạch bị thương nặng nằm dưới đất, biểu tình cảnh giác nhìn bốn phương tám
hướng.
Hiệu trưởng Y Sa nói:
- Có chuyện gì? Là ai tập kích hai người kia? Không lẽ Ma tộc lẻn vào học viện chúng ta...
- Hiệu trưởng đại nhân, chúng ta bị Càn Kình đánh...
Tam Thủy Lôi yếu ớt nằm sấp trên mặt đất, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng Y Sa, chỉ muốn sớm rời khỏi đây. Bị Chiến Sĩ bình thường lớp
dưới ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm là chuyện rất đau khổ.
- Càn Kình?
Hiệu trưởng Y Sa giật mình suýt nhảy cẫng lên. Buổi trưa Càn Kình bị
Thiết Nam Chiến Sĩ huyết mạch Hắc Tinh Tinh trọng thương suýt nằm bệnh
viện, bây giờ chắc đánh không lại cả Chiến Sĩ Hàng Ma bình thường chứ
nói gì đến trọng thương hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh?
Tam Thủy Cảnh mếu máo liên tục gật đầu. Chuyện mất mặt này nếu không
phải bị mấy Đệ tử Chiến Sĩ nhìn thấy thì Tam Thủy Cảnh tuyệt đối không
thừa nhận.
Hiệu trưởng Y Sa cảm giác tinh thần sắp thác loạn. Chẳng lẽ hiệu trưởng Y Sa cực khổ vất vả tạo Bảng bách chiến ra toàn chứa rác rưởi? Tuy hai
Chiến Sĩ huyết mạch này tính cách không tốt nhưng dù gì cũng là Chiến Sĩ huyết mạch, lại còn xếp hạng cao ba mươi tám, ba mươi chín trong Bảng
bách chiến Chiến Sĩ hệ.
Người buổi trưa bị thương nặng vậy mà đánh Chiến Sĩ huyết mạch trạng thái đỉnh cao không đứng dậy nổi.
Vẻ mặt hiệu trưởng Y Sa tràn ngập khí tin nói:
- Sao... Sao có thể?
- Đúng vậy. Sao có thể?
Vẻ mặt Tam Thủy Cảnh mờ mịt nhìn mặt đấy, chưa tỉnh táo khỏi đòn đả kích Càn Kình một tay đánh gục hai người.
- Hắn thật sự bị thương sao? Tại sao hắn biết dùng đấu kỹ huyết mạch Bạo Hùng?
- Cái gì? Đấu kỹ huyết mạch Bạo Hùng?
Hiệu trưởng Y Sa bước lên hai bước sờ trán Tam Thủy Cảnh, lại dùng ngón
tay vạch mi mắt gã quan sát kỹ con ngươi. Không lẽ tiểu tử này bị Càn
Kình đánh ra bệnh thần kinh? Càn Kình là Chiến Sĩ bình thường sao có thể sử udnjg đấu kỹ huyết mạch của huyết mạch Bạo Hùng?
Từ khi có Chiến Sĩ huyết mạch và đấu kỹ huyết mạch đến nay chỉ có Chiến Sĩ huyết mạch phối hợp đấu kỹ huyết mạch sử dụng.
Mấy Đệ tử Chiến Sĩ dùng ánh mắt quái dị đánh giá hai huynh đệ Tam Thủy
Lôi, Tam Thủy Cảnh. Không lẽ hai người này bị đả kích quá lớn nên nhũn
não? Nói là Càn Kình biết dùng đấu kỹ huyết mạch?
- Ài...
Hiệu trưởng Y Sa thẳng lưng lên, nhìn hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh, liên tục thở dài.
Hiệu trưởng Y Sa lắc đầu, nói:
- Xem ra bị thương quá nặng, xuất hiện ảo giác, cần dưỡng bệnh.
- Hiệu... Hiệu trưởng đại nhân...
Tam Thủy Lôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng Y Sa.
Tam Thủy Lôi hỏi:
- Người... Người không tin lời ta nói?
Hiệu trưởng Y Sa xoa tóc Tam Thủy Lôi như trưởng bối an ủi vãn bối bị sợ hãi, nói:
- Ta biết, ta biết. Trong chiến đấu Chiến Sĩ bị kích thích tinh thần
nghiêm trọng sẽ có ảo giác. Ta biết, ta biết. Các ngươi an tâm dưỡng
bệnh...
- Hiệu trưởng, chúng ta thật sự không nói dối!
Tam Thủy Cảnh vụt ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn hiệu trưởng Y Sa. Đánh thua đã đủ mất mặt bây giờ còn bị người không tin.
- Ta biết là các ngươi không cố ý...
Hiệu trưởng Y Sa nhẹ vỗ mặt Tam Thủy Cảnh, nói:
- Người trẻ tuổi sau khi bị thương khó tránh khỏi...
Tam Thủy Cảnh buồn bực muốn đập đầu vô tường. Tam Thủy Lôi nói thật
nhưng không ai thèm tin, còn bị người xem là đồ ngốc, loại cảm giác này
mất mặt hơn cả bị Càn Kình đánh không bò dậy nổi.
Tam Thủy Lôi cảm giác ánh mắt quái dị từ các Đệ tử Chiến Sĩ khác, hiểu
lý do tại sao Càn Kình đồng ý đánh nhau trong rừng cây nhỏ. Trong thực
chiến đấu kỹ huyết mạch Bạo Hùng rất dễ bị người nhận ra, Càn Kình cố ý
làm vậy.
- Cảnh, thôi.
Tam Thủy Lôi khẽ thở dài:
- Bây giờ có nói cái gì cũng không ai tin.
Tam Thủy Cảnh nhìn biểu tình chịu thua của Tam Thủy Lôi, trong mắt là ý
cười cay đắng. Đúng vậy, Càn Kình là Chiến Sĩ bình thường nhưng tên này
biết sử dụng đấu kỹ huyết mạch. Nếu có ai nói câu đó cho Tam Thủy Cảnh
thì gã cũng sẽ cười nhạo đối phương bị hỏng óc.
- Được rồi, chúng ta đi nghỉ.
Tam Thủy Cảnh từ bỏ tranh cãi, nhìn hiệu trưởng Y Sa, hỏi:
- Hiệu trưởng đại nhân, ta chỉ muốn hỏi câu cuối.
Hiệu trưởng Y Sa làm biểu tình ngươi cứ hỏi.
Tam Thủy Cảnh vẻ mặt không chết tâm hỏi:
- Giữa trưa Càn Kình... Thật sự bị người tổn hại nặng đến toàn thân phun máu?
- Tất nhiên.
Hiệu trưởng Y Sa gật đầu, nói:
- Ta thấy tận mắt, chẳng những toàn thân đẫm máu mà cánh tay phải cũng bị thương nặng, chắc gãy hết xương.
- Toàn thân dẫm máu... Xương hãy hết.
Mắt Tam Thủy Cảnh đầy mờ mịt, khó hiểu, thắc mắc, chua xót. Người bị
thương nặng như vậy sao có thể chỉ qua một buổi chiều tu dưỡng đã biến
cường đến mức này? Không lẽ Càn Kình tu luyện đấu kỹ đặc biệt nhanh
chóng hồi phục? Đó là đấu kỹ thánh giai, nghe nói chỉ đẳng cấp gia tộc
mười Chiến Sĩ huyết mạch trở lên mới có đấu kỹ thánh giai như vậy mới
đúng.
- Tại sao... Tại sao... Sao có thể...
Tam Thủy Lôi như con thỏ nhỏ bị sói xám tát ta, lầm bầm:
- Sao ta cảm giác tay phải của hắn chỉ bị gãy xương còn thân thể thì khỏe như vâm?
Càn Kình nhìn trạng thái tinh thần hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy
Cảnh có vấn đề bị người nâng đi, trong đầu nhớ lại lời họ nói. Đấu kỹ
huyết mạch Bạo Hùng? Sao có thể? Càn Kình là Chiến Sĩ bình thường. Chắc
hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh bị đả kích thần kinh rối loạn
rồi.
Nhưng thân thể hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh bị tổn hại nặng
không phải tình huống giả dối. Trạng thái giữa trưa của Càn Kình là
không đánh nổi cả Chiến Sĩ Hàng Ma bình thường, làm sao hắn có thể đánh
thắng hai Chiến Sĩ huyết mạch Đại Địa Thử có được đấu tâm?
- Muốn đánh thắng bọn họ thì thân thể ít nhất lành bảy phần mới đúng.
Năm ngón tay hiệu trưởng Y Sa chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ:
- Nhưng với trạng thái của Càn Kình dù được dược tề chữa thương tương
ứng với hạng ba mươi trên Bảng bách chiến cũng cần mười ngày tĩnh dưỡng, vị trí gãy xương thì dù có mười mấy ngày cũng không thể lành.
Một buổi chiều thân thể lành lặn dễ dàng đánh ngã hai người vậy sẽ cần khỏe mạnh cỡ tám, chín phần.
Vẻ mặt hiệu trưởng Y Sa đăm chiêu, ngón tay gõ cằm. Tốc độ hồi phục quá
nhanh, không lẽ Càn Kình có ma đạo khí đặc biệt hay quyển trục ma pháp
quái dị nào đó trong thời gian ngắn lành thân thể nhưng sau đó sẽ biến
thành trọng thương.......?