Mọi người có mặt cực kỳ giật mình nhìn Càn Kình ra tay tập kích. Tiểu tử này điên rồi sao? Dám ra tay trước mặt Bát Hoang Vô Sinh? Lại còn
tập kích Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh!
Ba thanh phi đao bay ra, cơ bắp toàn thân Càn Kình rung động nhanh, Vạn Ảnh thật sự tích góp nửa ngay rốt cuộc phát huy ra bộ dạng thật sự. Bóng người còn ở tại chỗ cánh tay đã chộp Mộc Nột Thiên Sách nhanh chóng chạy ra ba mươi
thước, thân thể và không khí ma sát sinh ra thanh âm thẳng hưởng Hoa
Viêm Bất Kiến.
Dị giật mình suýt cắn lưỡi. Tiểu tử này điên thật rồi, công kích Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh?
Ánh mắt Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh như đao liếc hai Đại Ma Đạo Sĩ, đáy mắt lóe ý cười.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:
- Tiểu tử giỏi thật, dám đánh lén ta, còn muốn giết thuộc hạ của ta và
cứu người? Hôm nay để ngươi thành công cứu người thì Bát Hoang Vô Sinh
ta không cần lăn lộn tại tái ngoại nữa. Ở lại cho ta!
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh dứt lời đất dưới chân gã nổ tung, người đã biến mất.
Năm mươi thước . . . Bốn mươi thước . . . Ba mươi thước . . . Mười lăm thước . . .
Càn Kình nhanh chóng đến gần Hoa Viêm Bất Kiến, bỗng cảm giác hoa mắt, áp
lực khổng lồ xuất hiện. Một bàn tay to phô thiên cái địa chụp xuống.
- Ở lại cho ta!
Thanh âm như sấm mùa hè cùng bàn tay to đập xuống. Đấu khí đen khổng lồ hoàn
toàn che phu đỉnh đầu Càn Kình. Càn Kình cảm giác trên đầu có tầng u ám
dày đặc tùy thời giáng xuống mấy trăm hàng ngàn tia chớp giết chết hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất dưới chân Càn Kình rung động, lực lượng mạnh mẽ từ dưới chân bỗng nhiên dâng lên hòa cùng bàn tay to đen từ trên trời giáng xuống. Tựa như trời sụp đất trồi lên nghiền nát mọi thứ kẹp ở giữa.
Vạn Ảnh!
Càn Kình lắc người lùi ra khỏi mây đen, nặng nề té xuống đất. Vẫn không
thoát khỏi lực lượng mạnh mẽ kia, dù dời khỏi vị trí thì lực xung kích
vẫn đánh vào người. Đôi chân Càn Kình cắm vào lòng đất.
Càn Kình
đẩy Mộc Nột Thiên Sách ra, hai tay dùng sức vỗ đất hai bên người, mượn
lực lượng phản xung rút chân ra khỏi đất. Đất bùn ướt át cùng đôi chân
Càn Kình bay lên trời.
Đao phong lạnh băng gác trên cần cổ trắng nõn của Hoa Viêm Bất Kiến, một giọt máu chảy xuôi theo đao phong.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cầm chiến đao bình tĩnh nhìn Càn
Kình, chiến đấu bắt dầu nhanh chóng, kịch liệt đột ngột ngừng lại.
Con tin!
Càn Kình không thể hiểu nổi siêu cường giả như Vua mã tặc tái ngoại Bát
Hoang Vô Sinh tại sao làm hành động bắt cóc con tin, đặc biệt đối diện
là Chiến Sĩ như Càn Kình, nói ra đúng là hoang đường.
- Chàng trai, thủ đoạn rất giỏi.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh vuốt vết thương chảy máu trên vành
tai, trong mắt không có tức giận hay sát ý, ngược lại có khen ngợi.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:
- Biết rõ thực lực của ta là gì vẫn dám ra tay, ta nên khen ngươi gan dạ hay nói ngươi não rỗng?
Hai chân Càn Kình đau nhức, mới rồi bị người đập xuống đất như đóng cọc.
Nếu là người khác đánh thì Càn Kình không thấy đau, còn Vua mã tặc tái
ngoại Bát Hoang Vô Sinh chỉ là dư lực một chưởng đã đập hắn lún xuống
đất. Đấu khí thô bạo đó bùng phát rất đau.
- Ta có lựa chọn sao?
Càn Kình cười bất đắc dĩ nói:
- Nữ nhân dưới đao của ngươi từng cứu mạng ta, lần này nàng nhờ người đi
tìm ta. Nếu ta không ra tay thì sợ là nàng sẽ không sống đến bây giờ.
- Ta, có thể tùy thời giết nàng.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh dùng sức, đao kề sát Hoa Viêm Bất
Kiến hơn, nàng bản năng ngửa ra sau tránh cho bị chặt đầu.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:
- Nữ nhân này khiến thuộc hạ của ta vốn có chút đầu óc giờ biến thành con sói không đánh lại cả chó.
- Còn ngươi, lục hoàng tử Chân Sách hoàng triều, ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích lung tung.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bình tĩnh nói:
- Mới rồi hỗ trợ của ngươi tập kích ta, tin tưởng ngươi sẽ không giỏi hơn hắn về mặt này, đừng thử là hơn.
Mộc Nột Thiên Sách oán hận từ bỏ kế hoạch mở đấu giới. Đối diện cường giả
như vậy nếu không tập kích thì dù có lấy ra ma đạo khí hung bạo cũng
không thể bị thương đối phương được, càng đừng nói tới giết chết.
- Đóng băng!
Đại Ma Đạo Sĩ Ma tộc bình tĩnh tâm tình, giơ ma pháp trượng tụ tập nhiều
nguyên tố băng phong Càn Kình trong khối băng.
Càn Kình đứng trong khối băng, tòng mắt xoe tròn. Càn Kình cảm giác Vua mã
tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhìn chằm chằm, cười khổ giơ tay đánh
nát băng phong người. Trên đời này có rất nhiều vật thể tổn thương được
Càn Kình nhưng lạnh và nóng thì rất khó.
Đăc biệt sau khi Địa Hỏa Chi Tâm nuốt một phần đấu khí Băng Diễm, vừa rồi Càn Kình không cảm
giác được một chút lạnh, ngược lại bị đóng băng thấy rất thoải mái. Càn
Kình định thừa dịp Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh không chú ý
lại lần nữa tập kích, nhưng hắn phát hiện Vua mã tặc cũng không cho là
đóng băng có hiệu quả.
- Hai người này có giết hay không đối với Vua mã tặc không có nhiều tác dụng.
Càn Kình bước ra khối băng, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lạnh nhạt nói:
- Thả cũng không sao.
- Tại tái ngoại . . .
- Ngươi là vua, ngươi quyết định.
Càn Kình bất đắc dĩ tiếp lời Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, nói ra lời gã định nói. Càn Kình tiếp xúc với Càn Chiến Huyền một đoạn thời
gian đã hiểu rõ tâm tình của những cường giả này, đó là dưới Tinh Thần
bọn họ cho rằng mình mạnh nhất, lời mình nói nặng ký nhất.
Những
cường giả làm việc chưa từng để ý cái nhìn của người khác, giống như cự
long trong truyền thuyết không quan tâm một con kiến đánh giá nó.
Con kiến có khinh thường cự long cỡ nào thì cự long vẫn là cự long, kiến có tôn sùng cự lòng cỡ nào thì cự long vẫn là cự long. Cự long sẽ không để ý con kiến, cho nên Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh mới làm ra
chuyện bắt cóc con tin.
Chính vì bắt cóc con tin nên Càn Kình
phát hiện hình như cường giả không định giết hắn vì tội tập kích gã,
ngược lại muốn trò chuyện vài câu. Nếu không thì theo phong cách lên sân khấu của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, vỗ một bàn tay xuống
thì dù Càn Kình có né cỡ nào cũng không vùng vẫy được bao lâ.
Càn Kình nhìn số sâu năm thước, rộng mười thước dưới đất, hắn nhíu mày. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh tùy tay đánh ra một kích có uy lực
thế này, nếu gã thật sự muốn giết Càn Kình thì hắn không có khả năng
trốn thoát.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhướng chân
mày xanh đậm, trong mắt có vui sướng. Lúc trước nhiều người nghe Bát
Hoang Vô Sinh nói câu đó xong hoặc là biểu hiện tức giận, hoặc là lo
lắng, thậm chí xem nhẹ, chỉ có thanh niên này là đánh gãy lời gã định
nói, bộ dạng như rất hiểu gã làm người nghe thấy thoải mái.
- Dưới tay Bát Hoang Vô Sinh ta không nuôi phế vật, cho nên . . .
- Ngươi không nuôi không đại biểu bọn họ không có giá trị sống.