Thật sự là Ma tộc? Càn Kình ngoái đầu nhìn bóng lưng Mộc Quy Vô Tâm biến mất, thở dài. Ngâm Du Thi Nhân kể thần thoại không phải không có chuyện tình đau khổ giữa Ma tộc và nhân tộc, thậm chí phóng đại như công chúa Ma tộc và hoàng tử nhân tộc yêu nhau, kết cuộc thê thảm.
Phóng đại nhất là Ngâm Du Thi Nhân biên soạn chuyện hoàng tử Ma tộc và nhân tộc yêu nhau, hoàng đế Ma tộc và nhân tộc yêu nhau, kết cuộc thảm thiết.
Chuyện tình nhân tộc Chân Sách hoàng triều và Ma tộc hoàng tộc Lộ Tây Pháp yêu nhau luôn có kết cuộc thê thảm, người ma không thể bên nhau trọn đời, từ ban đầu chỉ là chuyện kể dần biến thành luật thép.
Càn Kình hiểu tại sao Chiến Sĩ thành công như Mộc Quy Vô Tâm đến bây giờ vẫn không có nữ nhân, thì ra tình yêu của gã trong thế thời hiện nay là đi lầm đường.
La Thanh Thanh bưng ly trà cho Càn Kình, nói:
- Đi đường bình an.
Càn Kình nhận trà, nhìn La Thanh Thanh, nhẹ vỗ đầu. Càn Kình luôn muốn cho La Thanh Thanh kim tệ nhưng cứ không có thời gian rảnh, lần này ở trung tâm Hồng Lưu Chiến Bảo, dù có đặt vàng thỏi từ mấy trăm vạn kim tệ hợp thành chắc sẽ không ai dám cướp trắng trợn.
- Thanh Thanh, chỗ của ta có chút kim tệ, nàng cầm đi buôn bán xoay sở.
- Không cần.
La Thanh Thanh vội xua tay nói:
- Trong nhà còn chút đỉnh kim tệ lưu động, chắc không có vấn đề lớn, ngươi cứ giữ . . .
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Hơn mười thỏi vàng rớt xuống bãi cỏ ngoài cửa phòng phát ra tiếng trầm đục làm tim người run lên.
La Thanh Thanh không thể che giấu kinh ngạc trong đáy mắt. Vàng thỏi, có tới mười khối!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
La Thanh Thanh giơ tay che môi anh đào hé mở, đây đã là năm, sáu chục khối vàng.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Hai tay La Thanh Thanh che môi há to, ánh mắt Cổ Nguyệt Gia Anh xuyên qua căn phòng rơi vào đống vàng chất dưới đất.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Vàng thỏi như trời mưa bị Càn Kình đổ ra từ đấu giới. Đôi mắt sáng của La Thanh Thanh trợn to gấp đôi ngày thường. Không phải La Thanh Thanh chưa từng thấy người có tiền nhưng nhiều tiền mặt như vậy . . .
Cổ Nguyệt Gia Anh không đứng trong phòng nữa, cất bước ra khỏi phòng, đầu mày đầy ngạc nhiên nhìn kim tệ không ngừng xuất hiện.
Một Chiến Sĩ trẻ tuổi dù sau lưng có thực lực hùng hậu gì thì tối đa chỉ mang trang bị vũ khí thượng đẳng, tuyệt đối không có nhiều vàng thỏi như vậy!
Mấy năm trước Càn Kình ra sao? Cổ Nguyệt Gia Anh rất rõ ràng dù Càn Kình tu sửa đấu binh cho người ta kiếm tiền thì tốc độ kiếm tiền quá đáng sợ, nhanh hơn cả cướp kim khố.
Cả mấy trăm vạn kim tệ! Cổ Nguyệt Gia Anh không thể giữ biểu tình bình tĩnh. Tài phú như vậy xem như là gia chủ thế gia lớn nhìn thấy cũng trừng muốn lồi mắt, đây là uy lực đồng tiền!
- Càn Kình ca ca . . .
Hai tay La Thanh Thanh che môi, bất an nhỏ giọng hỏi:
- Không . . . Không lẽ ngươi . . . Đi . . . Cướp . . .
- Ha ha ha ha ha ha!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy che môi, ưỡn bộ ngực cao vút, kiêu ngạo cười dài nói:
- Hắn đúng là cướp nhưng không phải cướp của người sống mà là cướp của ma chết tộc Lộ Tây Pháp chúng ta. Khó báu của Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn!
Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn? Cổ Nguyệt Gia Anh lộ vẻ hiểu ra. Đồn rằng Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn là phản đồ Ma tộc mất tích nhiều năm, từng làm cướp thời gian dài, không ngờ cuối cùng không kịp xài đã chết. Toàn bộ kho báu đều cho Càn Kình hốt.
- Bây giờ trong tay ta có chừng này.
Càn Kình nhìn mấy khối vàng thỏi còn lại trong đấu giới, hỏi:
- Không biết có giúp ích được cho thương nghiệp của nàng không?
- Có thể, có thể! Rất có thể!
Hai tay La Thanh Thanh che nửa bên mặt, không ngừng gật đầu. Tuy La Thanh Thanh có một ít kim tệ lưu động nhưng tối hôm qua quen những nhân vật nổi tiếng, muốn mở rộng việc làm ăn thì hầu bao kẹt nhièu đường. Một lúc có nhiều kim tệ như thế, những mối làm ăn lúc trước chỉ có thể tưởng tượng giờ bắt tay vào làm được rồi.
- Thế nàng cầm dùng đi.
Càn Kình gãi đầu nói:
- Ta đi Công Hội Thiết Tượng đây.
- Không . . . Cái này . . .
La Thanh Thanh huơ tay định kêu Càn Kình lại bị Cổ Nguyệt Gia Anh đè tay xuống. La Thanh Thanh nghi hoặc nhìn nữ cường tùy thời đều dám nổi khùng.
- Cho ngươi cầm thì cứ cầm.
Cổ Nguyệt Gia Anh giơ chân đá đống vàng thỏi hai cai, nói:
- Ngươi và hắn còn cần phân chia mây thứ này là của ai sao?
La Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, mặt nhanh chóng ửng hồng, cúi đầu liên tục gật đầu, nói:
- Tỷ tỷ nói đúng.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tò mò nhìn Bích Lạc chưa đi. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy biết tài nguyên vàng thỏi của Càn Kình từ trước, tại sao nữ Ma Pháp Sư thường ngày có vẻ nhát gan nhìn thấy nhiều vàng như vậy lại không kinh ngạc?
- Ngươi không kinh ngạc sao? Đây chính là vàng thỏi hơn trăm vạn kim tệ.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đến gần Bích Lạc, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt đẹp dưới mũ ma pháp.
Bích Lạc nhẹ lắc đầu, mũ ma pháp to liên tục lắc lư. Cổ Nguyệt Gia Anh cũng tò mò, nhiều vàng thỏi như vậy làm nàng giật mình, sao chỉ có cô nương này vốn nên kinh sợ nhất lại không có cảm giác gì?
- Càn Kình có thể sáng tạo bất cứ kỳ tích.
Bích Lạc ngẩng đầu lên, trong mắt viết đầy tin tưởng. Từ giây phút Bích Lạc gặp Càn Kình cho đến bây giồ có lúc nào là hắn không dùng sinh mệnh đấu tranh, sáng tạo kỳ tích? So với những kỳ tích khác thì chút kim tệ này có đáng gì?
Cổ Nguyệt Gia Anh trầm ngâm gật đầu, về mặt tin tưởng Càn Kình thì nàng không bằng tiểu cô nương này.
Cổ Nguyệt Gia Anh khom người gồng mình vận chuyển một khối vàng thỏi, trượt tay làm vàng nặng nề rớt xuống đất phát ra tiếng va chạm trầm đục.
Rầm!
Vai Càn Kình bị người đụng, hắn thấy người đụng vai mình té cái bịch xuống đất.
Vội vã như vậy? Càn Kình khom người kéo nhân viên mặc trang phục thương xã La thị đứng lên.
- Không té bị thương đi?
- Gia chủ!
Thành viên thương xã La thị vội đứng dậy, khom lưng cúi đầu, biểu tình sốt ruột.
Càn Kình lộ vẻ ngạc nhiên. Gia chủ? A, tuy hắn chưa chính thức cưới La Thanh Thanh nhưng mọi người đều biết chuyện. Càn Kình chỉ không ngờ có danh hiệu này.
- Có chuyện gấp gì?
Càn Kình tránh sang bên cạnh, hỏi:
- Chuyện làm ăn quan trọng, ngươi đi trước.
- Đa tạ gia chủ!
Thành viên thương xã La thị vội vã chạy sâu vào Hồng Lưu Chiến Bảo.
Càn Kình lắc vai. Xem ra thương xã La thị vội vàng làm ăn, nhưng Càn Kình không hiểu kinh doanh, không giúp được gì, hy vọng số vàng cho La Thanh Thanh có thể giúp ích.
- Buôn bán . . .
Càn Kình lặp lại từ ngữ quen thuộc nhưng không hiểu ý nghĩa của nó, nhẹ lắc đầu, nói:
- Cái này còn cần Thanh Thanh xã trưởng . . .
- La xã trưởng. . . La xã trưởng. . .
Thành viên thương xã La thị thấy đống vàng thỏi dưới chân La Thanh Thanh thì ngẩn ngơ, sau đó lắc mạnh đầu, thở gấp nói:
- La xã trưởng, nguy rồi! Thương đội đi Ma tộc mất tích trong tái ngoại . . .