Bây giờ nếu cưỡng ép mang người đi thì Càn Chiến Huyền với thân phận gia
chủ có quyền lực giết người, Càn Kình chỉ có thể mang cái xác đi, đây là sự thật không điều gì có thể thay đổi.
Càn Chiến Huyền phớt lờ ánh mắt của Càn Kình, gã là gia chủ của Càn gia, huyết mạch Tinh Linh Vương, một trong Chiến Sĩ mạnh nhất đương thời,
không cần chú ý thái độ với Chiến Sĩ thức tinh huyết mạch Tinh Linh
Vương thất bại.
Càn Kình ngửa đầu nhìn Càn Chiến Huyền. Thân phận Rèn tạo Đại Sư vô
dụng, thân phận Dược sư cũng không được. Trước mặt gia chủ huyết mạch
Tinh Linh Vương mạnh mẽ đến cực điểm thì dù Càn Kình có lấy cái gì đấu
binh hay dược tề thập giai trao đổi cũng sẽ không có hiệu quả.
Càn gia chú trọng lợi ích, càng thêm chhú trọng vịnh diệu. Bất luận là
íchl ợi đấu binh hay cái gì khác cũng không thể đổi lấy tự do cho Càn
Thành.
Trừ phi... Trừ phi Càn Kình chế tạo ra thần bí dược tề đỉnh giai, thậm
chí giúp cho Càn Chiến Huyền đột phá bình cảnh cuối cùng đè gã nghẹt
thở, chướng ngại cuối cùng để gã đi thông con đường thức tỉnh lực lượng
huyết mạch chung cực.
Tất cả xét đến cùng chỉ có hai chữ: Thực lực.
Nếu có đủ thực lực thì hôm nay Càn Kình đã có thể mạnh mẽ mang phụ thân đi.
- Có nhìn cũng vô dụng.
Càn Chiến Huyền phất ống tay áo dài, không thèm quay đầu lại đi hướng
dinh thự lớn, chỉ có thanh âm tràn ngập kiêu ngạo văng vẳng.
- Càn Thành là người của Càn gia ta, cả đời đếu như vậy. Nếu ai muốn
mang Càn Thành đi thì phải hỏi qua toàn Càn gia ta có đồng ý hay không!
Nếu Càn Thành ngươi cho rằng Càn gia ta chiếm lợi nhi tử của ngươi vậy
thì Càn Kình cả đời không thể trở về Càn gia, còn ngươi... suốt đời làm
người dắt ngựa đi!
Càn Vô Cực nửa nằm trên mặt đất, trong mắt đầy ý cười âm hiểm nhìn Càn
Kình. Thứ không biết tốt xấu, xứng đáng! Cho ngươi vào Đấu Kỹ đường là
cho mặt mũi rồi vậy mà ngươi không muốn? Chuyện gia chủ quyết định dù là hoàng đế đương thời cũng sẽ không thay đổi.
Cả đời làm người dắt ngựa!
Người Càn Kình run lên, định nhấc chân đuổi theo Càn Chiến Huyền nhưng
cảm giác có người vịn vai, hắn quay đầu lại thấy mặt phụ thân, khuôn mặt tươi cười đầy vui vẻ.
- Phụ thân...
- Ba năm không gặp, ngươi lớn lên, biến cao to, thật tốt, rất tốt.
Càn Thành vui mừng gật đầu, nói:
- Ngươi có tiền đồ, phụ thân cao hứng rồi, người dắt ngựa không là gì.
- Phụ thân...
Ngực Càn Kình khó chịu. Nếu Càn Kình vào Đấu Kỹ đường, trở thành chấp sự của Càn gia thì Càn Thành không cần làm người dắt ngựa, có thể sống một cuộc sống thoải mái, được nhiều người tôn kính. Nhưng Càn Thành giành
nói trước Càn Kình, từ chối đề nghị của Càn Chiến Huyền.
- Không sao, thật sự không sao.
Nếp nhăn trên mặt Càn Thành theo nụ cười đôi khi nhíu lại, có lúc giãn ra, bàn tay như vỏ cây liên tục vỗ vai Càn Kình.
- Càn Kình, ngươi phải nhớ kỹ. Phụ thân ít đọc sách, không có văn hóa
gì, cũng không biết cái gọi là địa vị vinh diệu chấp sự. Nhưng người ta
ban ân đưa cho, nói không có là không có, nói thẳng ra là xem người như
con chó, ăn ngon chút, ngủ tốt hơn chút. Phụ thân không thích ngươi làm
chó.
- Làm người, ngươi phải làm con người, phụ thân có làm cái gì cũng thấy vui!
Trong đôi mắt khô khốc của lão nhân ẩm ướt:
- Ngươi là sinh mệnh kéo dài của phụ thân, là tất cả ký thức của phụ
thân. Chỉ cần ngươi có tiền đồ, là nam nhi nên có thiên địa của mình.
Phụ thân không thể giúp ngươi cái gì nhưng quyết không làm chướng ngại
vật của ngươi.
- Đi đi, có rảnh thì đến thăm bộ xương già như ta.
Càn Thành vươn đôi tay thô ráp như giấy nhám nhẹ lau dòng lệ không ngừng chảy trên mặt Càn Kình.
- Sớm ôm tôn tử về cho phụ thân, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. Nếu
ngươi trở về làm chấp sự gì đó thì phụ thân sẽ không vui, sẽ hận mình vô dụng, chết càng nhanh hơn.
Càn Thành vỗ má Càn Kình, bỗng xoay người, sống lưng gấp khúc nhiều năm nay đứng thẳng, hào hí tăng vọt từ thân thể già nua
Càn Thành giang rộng hai tay, cao giọng quát:
- Hôm nay ta rất vui vẻ, Càn Thành ta có một nhi tử ngoan! Sau này hắn sẽ danh chấn thiên hạ! Sau này sẽ oai phong một cõi!
- Càn Chiến Huyền!
Trước cửa dinh thự Càn gia yên tĩnh, không biết từ khi nào có đông đúc
người đi ngang qua, thỉnh thoảng có kẽ thò đầu vào xem trong địa giới
Càn châu, trước cửa lớn Càn gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đôi chân Càn Kình không run nữa, hắn cắn chặt răng, xoang mũi nồng mùi
máu tanh. Đôi tay gãy đụng vào là đau mạnh siết chặt phát ra tiếng kêu
răng rắc.
- Ta, Càn Kình, thề tại đây. Hôm nay nếu ngươi không thả phụ thân Càn
Thành của ta, nếu hôm nay ngươi không giết ta thì sau này ta sẽ ở đại
tái Tân Nhân Vương đánh bại tất cả Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương,
giẫm Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương dưới chân! Trong vòng mười năm
ta sẽ đánh bại cường giả mạnh nhất Càn gia của ngươi, khiến các ngươi
quỳ đưa tiễn phụ thân ta ra Càn gia!
Mọi người ngơ ngác nhìn Càn Kình. Thanh niên từ đâu đến đây mà dám lớn tiếng khiêu khích trước cửa Càn gia?
Thanh niên này thật là thông minh, ở trước mặt mọi người hét ra lời như
vậy. Nếu Càn gia giết hắn vào lúc này sẽ bị người cười nhạo Càn gia sợ
hắn, vì vậy Càn gia không dám giết hắn, thật là thủ đoạn hay.
Sâu trong đại viện, thanh âm kiêu ngạo trầm của Càn Chiến Huyền xuyên qua tường cao quanh quẩn trên đầu đám người:
- Không ai có thể lay động Càn gia, dù cho ngươi một trăm năm cũng vậy.
- Đối thủ của Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương chỉ có năm nhà, trong
vòng mười năm Càn gia ta sẽ có người đánh bại năm Chiến Sĩ huyết mạch
chung cực khác, trở thành đệ nhất thế gian thật sự.
Càn Chiến Huyền ngoái đầu nhìn tường cao, khóe môi cong lên cười nhạt.
Tuổi nho nhỏ đã chơi trò tâm lý với ta? Càn gia ta cần gì quan tâm ánh
mắt của người khác? Nếu ta muốn giết ngươi liền giết, để ngươi sống chỉ
vì khích lệ hậu bối của Càn gia. Chuyện hôm nay sẽ bị các tiểu bối xem
là sỉ nhục to lớn, buộc bọn họ cố gắng tiến tới.
- Đại tái Tân Nhân Vương?
Càn Chiến Huyền xoay người, vừa đi vừa cười nói:
- Sau hai tháng, cuộc chiến của ngươi với Càn Vô Thanh sẽ là ngày chết
của ngươi, làm gì còn có mạng tham gia Tân Nhân Vương? Thức tỉnh huyết
mạch Tinh Linh Vương nhị giai, sau hai tháng nữa ngươi sẽ không bao giờ
ngờ nổi.
Đại tái Tân Nhân Vương, đại tái Tân Nhân Vương! Ngực Càn Kình phập phồng nhìn phụ thân từng bước một đi hướng cửa dinh thự Càn gia như cự thú há to mồm. Lần đầu tiên Càn Kình cảm thấy bản thân vô dụng.
Càn Chiến Huyền nói một câu làm dám đông vây xem thay đổi ánh mắt nhìn
Càn Kình, từ kinh ngạc, khâm phục biến thành khinh thường.
Là người Càn châu có kiêu ngạo riêng của mình, Càn gia là tấm bia tinh
thần của người Càn châu. Một Chiến Sĩ bình thường nho nhỏ muốn khiêu
chiến Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương? Chỉ là chó con thua trận núp
trong góc sủa bậy để trút hận.