- Ta nói này Bàn Vân, phụ thân của ngươi là lão hỗ trợ của Vĩnh Lưu thành chúng ta, nói sao thì...
- Nói sao thì Bàn Hoành Khánh ta dẫn dắt ngươi được mấy ngày rồi, vì sao
ngươi vẫn không hiểu chuyện? Ai muốn gặp gia chủ đều được sao?
Bàn Vân vội khom người, trán toát mồ hôi lạnh, giọng run run:
- Trưởng lão nói đúng, ta thấy người kia khí độ khác với Chiến Sĩ bình
thường, ước chừng chưa đến hai mươi tuổi đã là chấp sự của Hồng Lưu
Chiến Bảo nên mới...
- Hồng Lưu Chiến Bảo?
Bàn Hoành Khánh nâng ngón tay thô gõ huyệt thái dương:
- Là Công Hội Chiến Sĩ của Vĩnh Lưu thành chứ gì? Bọn họ từng có một
thành viên không tệ tên là Lôi Địch gì đó.từ khi mất đi Chiến Sĩ thì
Công Hội kia ngày càng suy sút, đến nỗi bây giờ kiếm Chiến Sĩ trẻ như
vậy làm chấp sự.
Suy sút? Bàn Vân lặng im cúi đầu, đuôi mày giật
giật, cẩn thận nhớ lại từ hành động của Càn Kình. Trừ số ít gia tộc
Chiến Sĩ huyết mạch ra ai đi tới trước cửa Bàn gia mà không rụt rè chú
ý? Hành động của Càn Kình không có vẻ gì là luống cuống, người như vậy
nhìn sao cũng nên có chút năng lực đi?
- Ngươi đang nghĩ cái gì?
Bàn Hoành Khánh hếch cằm, ánh nắng chiếu nửa bên mặt làm nửa bên kia âm u, kiêu ngạo.
- Chỉ là một Chiến Sĩ bình thường, cho dù là Lôi Địch Chiến Đường tam
kiệt trong số Chiến Sĩ bình thường thì sao? Gia chủ là thân phận cao quý như thế nào?
Bàn Vân ngẩng đầu nhìn Bàn Hoành Khánh, mắt lóe tia hiểu ra. Đúng vậy, gia chủ là thân phận cao quý như thế nào? Cho dù
đích thân chủ Chiến Đường tới thì sao? Chiến Sĩ bình thường vĩnh viễn là một đám Chiến Sĩ hạng bét trong Chiến Sĩ huyết mạch.
- Chấp sự của Hồng Lưu Chiến Bảo?
Bàn Hoành Khánh nhìn bóng lưng Bàn Vân xoay người rời đi, gã lạnh lùng cười:
- Là cái thứ gì? Không có cả tư cách gặp ta chứ đừng nói là gia chủ. Mấy
cái thứ không biết thân phận mình thì khiến chúng biến đi, không lăn thì lấy gậy đánh chúng ra ngoài, còn không đi nữa thì giết. Bàn gia chúng
ta muốn giết ai vẫn có năng lực làm được.
Càn Kình nhìn lệnh bài
thân phận bị vứt trở về, cười khổ. Mới rồi vẻ mặt trầm trọng khi Bàn Vân nhận lệnh bài thân phận đã không còn, thay thế là vẻ khinh thường. Xem
ra trong mắt cao tầng gia tộc xà hoàng thì Hồng Lưu Chiến Bảo chưa đủ
nặng ký.
- Trưởng lão của chúng ta nói thân phận các ngươi k ođủ tư cách gặp gia chủ.
Bàn Vân nhìn Càn Kình cười khổ, không hiểu sao cứ thấy kiêu ngạo mới bồi
dưỡng bị hụt hơi, thanh âm từ ban đầu kiêu ngạo bất giác biến thành tôn
kính.
- Nếu muốn gặp thì chỉ có thể gặp chấp sự ngoại đường của gia tộc chúng ta.
Chấp sự ngoại đường? Càn Kình nở nụ cười. Chức vụ này chắc giống những chấp
sự hạ tầng như Càn gia Cổ Hoang Sa Hải quản lý những trưởng lão thức
tỉnh lực lượng hoặc thức tỉnh thất bại.
Loại chấp sự này nắm giữ
quyền lực thậm chí không bằng một chưởng quầy tửu điếm, tức là chạy vặt
cho trưởng lão ngoại đường. Quyền lực của trưởng lão ngoại đường cũng
không bao nhiêu, đa phần là năng lực trông nhà giữ cửa, do Chiến Sĩ thức tỉnh lực lượng nhất giai mấy chục năm vẫn không thể thức tỉnh tiềm lực.
- Chấp sự? Chuyện lớn như vậy chấp sự có thể quyết định sao?
Càn Kình cười khẽ nhìn Bàn Vân, nói:
- Có một ngày nào nếu gia chủ muốn tìm ta thì nhớ nói với gia chủ có người tên Bàn Mộng Chí biết chỗ chúng ta ở.
Bàn Vân nhìn tiêu sái nhảy lên ngựa, rời đi không chút lưu luyến, tràn ngập khó hiểu, nghi hoặc. Người này lấy đâu ra tự tin? Dựa vào cái gì vững
tin gia chủ đại nhân cao cao tại thưởng nhất định sẽ tìm hắn?
Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa nhìn Bàn Vân mặt đầy nghi vấn:
- Ngươi thất bại thức tỉnh lực lượng đúng không?
Vẻ mặt Bàn Vân từ nghi hoặc biến thành buồn bực chán nản. May mắn phụ thân của Bàn Vân là Chiến Sĩ mở ra lực lượng huyết mạch, lập công lao không
nhỏ cho Bàn gia, nếu không thì nhiều năm trước Bàn Vân thất bại thức
tỉnh lực lượng hôm nay đã là sai vặt trong tửu quán hoặc chỗ nào đó.
- Nếu đã thất bại thức tỉnh lực lượng thì có hứng thú đánh cuộc một phen không?
Đoạn Phong Bất Nhị vẫy tay nói:
- Cùng ta lên ngựa có lẽ sẽ cho ngươi mở ra lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà.
Mở ra lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà? Bàn Vân cứng người, ngơ ngác nhìn
Đoạn Phong Bất Nhị. Người này đang đùa sao? Tế đàn của gia tộc là nơi
giúp ngươi thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhiều nhất, thất bịa ở chỗ đó
thì chỉ có con đường thức tỉnh tự nhiên.
- Cược hay là không?
Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa, vươn tay ra:
- Ta thấy trên người của ngươi chưa dính kiêu ngạo hết thuốc chữa, đối xử với Càn Kình còn có chút lễ độ nên mới cho ngươi cơ hội này.
Cược hay là không?
Bàn Vân nhìn trái ngó phải, tại Vô Hạn thành chắc sẽ không đến mức có
chuyện bắt cóc thành viên gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà, trừ phi những
thanh niên này không muốn sống, nếu không thì dù là Càn gia huyết mạch
Tinh Linh Vương cũng không che chở được họ.
Bắt cóc tộc nhân gia
tộc huyết mạch tương đương với tuyên chiến cùng gia tộc huyết mạch. Quy
tắc ngầm này đã lưu hành trong Chân Sách hoàng triều nhiều năm, trước
giờ chưa ai dám đụng vào.
- Bàn Vân, ngươi muốn làm gì?
- Cược một phen.
Bàn Vân ngồi sau lưng Đoạn Phong Bất Nhị, vẻ mặt quyết tâm không cam lòng:
- Ta không muốn suốt đời trông cửa, ta muốn trở thành Chiến Sĩ, Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà vĩ đại!
- Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà vĩ đại? Ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi đã thất bại thức tỉnh lực lượng, không có khả năng...
- Ta muốn đánh cược một lần nữa.
Bàn Vân khẽ thở dài:
- Bàn Mang, việc trông cửa này nói thắng ra là chó giữ nhà, ta chưa từng
cảm thấy vinh quang, quyền uy mà ngươi nói. Mấy ngày qua ta chỉ cảm giác khuất nhục, ta không muốn sống như vậy nữa.
- Thú vị.
Bàn Vân quay đầu nhìn Bàn Vân, nói:
- Kẹp chặt yên ngựa, chúng ta sắp tăng tốc độ, tra!
Chiến mã cất vó dấy lên bụi trần, tiếng móng ngựa giẫm mặt đất nhanh chóng biến mất tận cùng con đường.
Vô Hạn thành khổng lồ có đủ loại nơi chốn, cũng có cái gọi là Công Hội
Chiến Sĩ. Chẳng qua Công Hội Chiến Sĩ trên lãnh địa Chiến Sĩ huyết mạch
thường càng thêm nhỏ yếu.
Vô Hạn Chiến Bảo điêu linh rách nát hơn Càn Kình tưởng nhiều, nhìn mặt tiền thì còn có chút khí thế, đại sảnh
trong Công Hội Chiến Sĩ thậm chí có cả mạng nhện. Quầy gỗ dành cho tiếp
đãi phát ra hơi thở cổ xưa.
Càn Kình nghi ngờ nếu cầm cái quầy xưa cũ này đi chợ đồ cổ bán chắc sẽ đổi về chút ít kim tệ.
Đằng sau quầy chiến bảo là một Chiến Sĩ tóc bạc phơ, sống mũi đeo mắt kính
lão. Chiến Sĩ ngước lên khuôn mặt tang thương đầy nếp nhăn đường hẻm,
phát ra thanh âm xa xôi từ bờ bên kia truyền về.
- Các chàng trai, các ngươi có chuyện gì giải quyết không được cần Vô Hạn Chiến Bảo chúng ta giải quyết giúp?
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Chiến Sĩ già mặt nhăn nheo, nghi ngờ phải chăng
hắn thấy ảo giác. Vốn Càn Kình chỉ định đến Vô Hạn Chiến Bảo mượn chỗ ở, không ngờ thấy tình huống như vậy. Xem ra Hồng Lưu Chiến Bảo làm ăn
không tệ, tốt xấu là một trong mấy đại thế lực của một tòa thành thị.