- Ngươi không biết đây là cái gì?
Lâm A Mỗ ngẩng đầu, mỉm cười nói:
- Không biết.
Càn Kình đã dặn nếu không phải gia chủ đặc biểt phái người đến, nếu thái độ của đối phương không khách sáo thì cứ lờ họ đi.
- Ngươi đến đổi tiền lẻ đúng không?
Lâm A Mỗ thở dài, móc một miếng kim tệ từ trong ngực ra đặt xuống cạnh ngân tệ.
- Ngại quá, Bàn trưởng lão, chỗ chúng ta mệnh giá nhỏ nhất là kim tệ.
Bàn Hoành Khánh ngơ ngác. Sao có thể? Hôm nay rốt cuộc là sao vậy? Vô Hạn
Chiến Bảo sắp phá sản cũng dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với gã?
Bàn Mộng Vân lắc đầu, khẽ thở dài. Bàn Hoành Khánh trưởng lão này làm
trưởng lão ngoại đường Bàn gia quá lâu, cho rằng mình là gia chủ Bàn
gia, đã quên người ngoài không sợ Bàn Hoành Khánh mà là Bàn gia. Một
ngân tệ? Trước đó Càn Kình vỗ ra một thỏi vàng, không cần phân tích ai
càng khí phái hơn.
Bàn Hoành Khánh lạnh lùng nhìn Lâm A Mỗ. Giờ
không phải lú cãi cọ với con chó già, gia chủ tùy thời biết tin, có khả
năng sẽ triệu kiến bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi mới thức tỉnh lực lượng huyết
mạch, khi đó thì thật rắc rối.
- Hộc... hộc...
Bàn Hoành
Khánh hít sâu, đè nén trong lòng bất mãn Lâm A Mỗ. Hôm nay cứ lấy ra ít
tiền giải quyết sự việc, hôm nào quay đầu giải quyết con chó già không
biết mình họ gì này, để người Vô Hạn thành biết uy nghiêm của trưởng lão Bàn gia không dễ xúc phạm.
- Lâm A Mỗ, chúng ta hợp tác cũng không phải một lần hai lần , chẳng phải luôn rất vui vẻ sao?
Hiếm khi Bàn Hoành Khánh nặn ra nụ cười, nhưng không biết có phải vì bình thường không hay cười nên rất là đông cứng.
- Vậy đi, ngươi ra giá đi. Muốn bao nhiêu kim tệ mới chịu nói chỗ của Càn Kình cho ta?
Lâm A Mỗ cười híp mắt nhìn Bàn Hoành Khánh, đây vẫn là Bàn trưởng lão mới
ngày nào mỗi lần đến Công Hội Chiến Sĩ là uy phong như hoàng đế giá lâm
đấy sao? Rốt cuộc Càn Kình làm chuyện gì mà khiến trưởng lão Bàn Hoành
Khánh luồn cúi đến như vậy?
- Không biết.
Lâm A Mỗ lại cười như lão nhân mất trí.
Không biết? Nụ cười đông trên mặt Bàn Hoành Khánh. Con có già này hôm nay làm sao vậy? Cho lão tùy tiện ra sao rồi vì sao vẫn từ chối?
- Lâm A Mỗ.
Nụ cười cứng ngắc tan trên mặt Bàn Hoành Khánh, gã cười nói:
- Ngươi tính chối đến cùng sao? Ngươi xem, ta mang bốn Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi đến làm chứng...
- Bàn trưởng lão...
Lâm A Mỗ cười tủm tỉm lắc đầu, nói:
- Ta thật sự không biết, chjo dù người có tìm trưởng lão của Bàn gia khác đến làm chứng thì ta vẫn nói câu này, không biết.
Bàn Hoành Khánh ngẩn ngơ. Con chó già này không thể nào không biết chỗ ở
của Càn Kình, không lẽ lão cố ý câu giờ? Không sai, nhất định là như
vậy!
Bàn Hoành Khánh tỉnh táo lại, chắc người tên Càn Kình bởi vì bị từ chối tiếp kiến nên lòng mang mối hận, dặn Lâm chó già cố ý giấu
tung tích.
Không được! Trán Bàn Hoành Khánh lại toát mồ hôi lạnh. Nhất định phải nhanh chóng tìm hiểu chỗ ở của Càn Kình, thời gian ngày
càng rút ngắn, nếu gia chủ biết thì... nếu không thể mua chuộc chó già
bằng tiền vậy...
Bàn Hoành Khánh cắn chặt răng, nụ cười biến mất
thay thế là dữ tợn. Hôm nay dù có phải đắc tội Công Hội Chiến Sĩ khiến
sau này tổng công đoàn Chiến Sĩ tìm đến cửa lý luận thì Bàn Hoành Khánh
quyết hỏi ra chỗ ở của Càn Kình. Chỉ cần hỏi ra thì khi đó sẽ có gia chủ đại nhân ứng đối với tổng công đoàn Chiến Sĩ.
- Lâm chó già!
Bàn Hoành Khánh vỗ bàn cái rầm, lực xung kích mạnh mẽ làm cái bàn đồ cổ cỡ ông nội lắc một cái, sắp không chịu nổi thô bạo.
Rầm!
Tiếng bàn tay trần vỗ mặt bàn văng vẳng trong đại sảnhn hư búa giã vào ngực
người. Bàn Hoành Khánh là trưởng lão ngoại đường, nhiều năm tích lũy uy
nhiếp phóng ra tràn ngập không khí.
- Nếu như không có ta giúp đỡ thì Vô Hạn Chiến Bảo của các ngươi sớm suy sụp.
Mắt Bàn Hoành Khánh hung dữ dính chặt vào mặt Lâm A Mỗ:
- Ngươi có tin là ta dỡ bỏ Vô Hạn Chiến Bảo của ngươi không?
- Ô?
Mắt ngơ ngác lú lẫn của Lâm A Mỗ không còn, ánh mắt lạnh băng chớp lóe cười châm chọc, thân hình gầy gò thấp bé từ từ đứng dậy cho người cảm giác
cực kỳ cao lớn.
- Bàn trưởng lão, vì chiến bảo, vì sinh hoạt của các Chiến Sĩ ta có thể nhịn, nhưng mà...
Đôi môi khô nứt nhăn nheo của Lâm A Mỗ run run, hai tay đè mặt bàn, vai run rẩy:
- Bàn trưởng lão, ta sẽ không làm chuyện bán đứng Chiến Sĩ làm tổn hại
tín điều tôn nghiệm và vinh diệu của Chiến Sĩ! Tuy ta chỉ là một Chiến
Sĩ già bình thường, không có lực lượng huyết mạch cao quý như các ngươi
tôn thờ nhưng ta vẫn là một Chiến Sĩ. Trước Tinh Thần, linh hồn của ta,
tôn nghiệm và vinh diệu Chiến Sĩ của ta không hèn kém hơn ngươi!
Bàn Hoành Khánh ngơ ngác nhìn Lâm A Mỗ, con chó già này...
Lâm A Mỗ kích động nhìn Bàn Hoành Khánh. Mấy năm nay Vô Hạn Chiến Bảo đối
diện Bàn trưởng lão này lần lượt chịu thiệt, biết rõ nhiều mối làm ăn bị gã cướp đi nhưng chỉ có thể tặng nhiều quà cho gã, cầu gã chừa chút
đường làm ăn cho Vô Hạn Chiến Bảo.
Dù là vậy, mỗi lần công tác xong vẫn phải lại đưa lên cửa tặng quà cho Bàn trưởng lão, cảm tạ gã 'giới thiệu'.
Mỗi lần nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi trong công hiệu được đến không bao nhiêu đấu thạch tu luyện tăng tiến, nhìn bọn họ cầm vũ khí đơn sơ chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm là Lâm A Mỗ đau lòng đến thức trắng.
Nhiều năm qua
Lâm A Mỗ vẫn giữ lằn ranh Chiến Sĩ, vì sinh hoạt, Công Hội, tuơng lai
cho những Chiến Sĩ trẻ tuổi này lão có thể nhịn, thứ gì cũng nhịn được.
Nhưng Lâm A Mỗ quyết không bán nơi chốn ở của bất Chiến Sĩ nào. Dù Càn
Kình không cho Lâm A Mỗ ích lợi gì thì lão tuyệt đối sẽ không bán chỗ ở
của Chiến Sĩ trẻ tuổi này!
Huống chi lúc Càn Kình đi từng dặn
nhiều lần trừ phi là gia chủ của Bàn gia hay người đích thân gia chủ
phái đến, thái độ cực kỳ khách sáo mới nói địa điểm, không thì tuyệt đối không thể nói.
[Quy tắc của Chiến Sĩ]: Đã hứa thì phải làm được, dù có trả giá sinh mạng. Một lời hứa vạn kim không thể đổi!
Mặt Bàn Hoành Khánh âm trầm nhìn Lâm A Mỗ:
- Chó già nhà ngươi dám nói chuyện như vậy với ta? Ngươi muốn chết sao?
Bàn Mộng Vân quát khẽ:
- Bàn trưởng lão!
Bàn Mộng Vân nhanh chóng di dời che trước mặt Lâm A Mỗ. Ba Chiến Sĩ trẻ
tuổi mới mở ra lực lượng huyết mạch cũng đứng bên cạnh Bàn Mộng Vân,
dùng ánh mắt gần như đối địch trừng Bàn Hoành Khánh.
Bàn Mộng Vân tìm đến thanh niên toàn là chọn lựa sàn lọc kỹ, bình thường có quan hệ
khá thân với gã. Lần này ba người mở ra lực lượng huyết mạch vô hình hợp thành đoàn đội nhỏ, có chuyện gì là xem Bàn Mộng Vân như thiên lôi sai
đâu đánh đó.
- Bàn trưởng lão, giết người...
Bàn Mộng Vân lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói:
-... Là phạm pháp. Vô cớ công kích Chiến Sĩ cũng là phạm pháp!
- Các ngươi...
Bàn Hoành Khánh ngạc nhiên nhìn Bàn Mộng Vân, thanh niên bình thường thấy
gã không dám thở mạnh hôm nay muốn tạo phản sao? Đúng rồi, bọn họ cũng
mở ra lực lượng huyết mạch.