Loại bình đẳng này ở trong mắt Chiến Sĩ huyết mạch cao cao tại thương sẽ thấy gai mắt, còn với người thường thì đó là ấm áp.
- Cần ta hỗ trợ cái gì?
Bàn Vân cảm giác ngực dâng lên máu nóng, giơ tay vỗ mạnh vào ngực thùng thùng:
- Chỉ cần không làm hại đến ích lợi của gia tộc thì ta nguyện ý hỗ trợ.
- Sao có thể khiến ngươi tổn hại ích lợi gia tộc được?
Đoạn Phong Bất Nhị quàng tay lên vai Bàn Vân như anh em tốt, nói:
- Chẳng qua hy vọng ngươi tìm vài người giống như ngươi, thất bại mở lực lượng huyết mạch.
- Các ngươi...
Bàn Vân ngơ ngẩn nhìn Càn Kình.
- Chỉ khiến một mình ngươi thức tỉnh lực lượng huyết mạch...
Càn Kình lắc lư ngón trỏ nói:
- Cái này chưa đủ rung động, đặc biệt đối với gia chủ của gia tộc Chiến
Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà, xf hoàng Bàn Hoành Cơ thì kém rất xa. Ta chỉ
muốn nói chuyện với gia chủ của các ngươi, chuyện ta muốn nói chỉ có gia chủ các ngươi làm được, vì vậy ta phải chấn động gia chủ các ngươi ra
mặt.
- Tốt, không thành vấn đề.
Mắt Bàn Vân sáng ngời, vậy là gã vẫn lập công lớn cho Bàn gia, sau này có được phúc lợi đấu tinh,
đấu thạch nhiều hơn rất nhiều, để coi sau này còn ai dám khinh thườn
nhìn gã.
Một người... hai người... ba người... bốn ngươi...
Năm mươi đệ tử gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà trẻ tuổi thất bại thức tỉnh
cùng một ngày có bốn người thức tỉnh lực lượng huyết mạch có lẽ sẽ ngủ
say cả đời trong người họ.
Bàn Vân thế mới biết3e may mắn biết
bao, thì ra nước trong túi không phải uống liền có thể thức tỉnh lực
lượng huyết mạch. Trong năm mươi người cộng với Bàn Vân chỉ có bốn người thức tỉnh.
Bốn người thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà,
con số này đối với gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà khổng lồ có lẽ không
nhiều bao nhiêu nhưng bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi thức tỉnh huyết mạch Cửu Đầu Xà đều từng thất bại thức tỉnh trong tế đàn, vậy là khác hẳn.
Bàn Hoành Khánh trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn đệ tử gia tộc đứng trước mặt,
bốn người này đột nhiên thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà trong
cùng một ngày. Bàn Hoành Khánh há to mồm nhét được trái dưa hấu.
Sao có thể? Sao có thể như vậy? Đây là sao? Đầu óc Bàn Hoành Khánh hỗn
loạn. Bàn Hoành Khánh trở thành trưởng lão ngoại đường không phải nửa
ngày, một ngày, thấy đủ chuyện kỳ lạ, trừ chưa thấy vong linh trong
miệng Ngâm Du Thi Nhân ra có gì mà Bàn Hoành Khánh chưa từng gặp? Tại
sao hôm nay... Chuyện này khiến người giật mình hơn cả thấy vong linh.
Bàn Hoành Khánh lén nhéo đùi mình, đau rát nói rõ đây không phải nằm mơ, nó là sự thật.
- Ngươi... Các ngươi...
Bàn Hoành Khánh dần lấy lại lý trí nói:
- Hôm nay... hôm nay các ngươi gặp chuyện gì? Tại sao...
Ba Chiến Sĩ trẻ tuổi vừa thứ tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà cùng đưa mắt nhìn Bàn Vân, không, bây giờ nên gọi gã là Bàn Mộng Vân.
Thế hệ hiện nay của gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà chưa thức tỉnh lực lượng
chỉ có hai chữ, nếu thức tỉnh lực lượng thì trong tên sẽ thêm một chữ
mộng.
- Bàn Vân, không, Bàn Mộng Vân.
Bàn Hoành Khánh tập trung chú ý vào Bàn Mộng Vân, giọng run run đầy khó tin.
- Sao ngươi làm được?
Bàn Mộng Vân lắc đầu nguầy nguậy, tóc đen lắc lư sau đầu.
- Không phải ta, cũng là ta. Kỳ thực, phải nói là, hôm nay Càn Kình của
Hồng Lưu Chiến Bảo cầu kiến gia chủ giúp ta mở ra huyết mạch lực lượng.
Tiếp đó lại kính nhờ ta, tìm đến người khác... Cho nên...
Hồng Lưu Chiến Bảo? Càn Kình? Người cầu kiến gia chủ? Cơ mặt Bàn Hoành Khánh co giật, răng va nhau kêu lạch cạch.
Khí lạnh nhanh chóng lan tràn trong người Bàn Hoành Khánh, da đầu tê dại,
tóc đen dựng ngược, tứ chi lạnh lẽo, tim đập nhanh, tầm mắt mơ hồ.
Tiêu đời. Bàn Hoành Khánh cảm giác như đầu bị cường giả nào đó đánh một cú.
Vốn tưởng là tên ăn xin, không ngờ khiến năm mươi thanh niên thất bại
thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà có bốn người thức tỉnh.
Điều này đại biểu cho cái gì? Cho cái gì? Bàn Hoành Khánh hít thở dồn dập,
mới rồi đuổi người ta đi có thể nói là đắc tội với người, nếu bị gia chủ biết thì...
Bàn Hoành Khánh cảm giác đất trời quay cuồng, gia
chủ hiện thời của gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà, Bàn Hoành Cơ hùng tài
đại lược, được khen là gia chủ xuất sắc nhất trong gia tộc huyết mạch
Cửu Đầu Xà sau Bàn Tinh Phong, chẳng những thực lực bản thân sánh bằng
Càn Chiến Huyền huyết mạch Tinh Linh Vương, kiến thức cũng được đương
kim bệ hạ tôn sùng.
Loại gia chủ muốn tạo Bàn gia trở thành một
gia tộc huyết mạch mạnh nhất này nếu biết chuyện xảy ra trên người bốn
người Bàn Mộng Vân thì...
Bàn Hoành Khánh đánh rùng mình, chóng mặt ù tai bị khí lạnh quét ạch, gia chủ sẽ... giết người.
Đương nhiên không phải giết người tên Càn Kình gì đó mà là...
- Càn Kình đang ở đâu?
Hai tay Bàn Hoành Khánh bấu chặt vai Bàn Mộng Vân lắc mạnh.
- Bây giờ hắn đang ở đâu?
- Bọn họ từng...
Mặt Bàn Mộng Vân nhăn nhó nói lời kịch Càn Kình chuẩn bị sẵn:
- Xuất hiện tại Vô Hạn Chiến Bảo.
- Vô Hạn Chiến Bảo? Đúng rồi!
Bàn Hoành Khánh cảm nhận ánh mắt hằn học từ bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi, mặt dày
hơi đỏ, cảm thấy quá thất lệ. Bàn Hoành Khánh bình tĩnh cảm xúc, trở về
bộ dáng cao cao tại thượng.
Bàn Hoành Khánh trầm giọng nói:
- Đúng rồi, Chiến Sĩ bình thường tất nhiên sẽ đi Công Hội Chiến Sĩ. Đi đi đi, theo ta đến Vô Hạn Chiến Bảo.
Bàn Hoành Khánh ra khỏi cửa phòng liền không dám chậm trễ, không lâu sau
chuyện thức tỉnh một Chiến Sĩ huyết mạch sẽ truyền vào tai gia chủ, một
hơi đến bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà
thì không cần thông qua con đường bình thường nào, gia chủ sẽ mau chóng
biết chuyện.
Phải... phải tìm ra Càn Kình trước khi gia chủ biết
chuyện. Bàn Hoành Khánh bất chấp bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi ánh mắt quái dị
nhìn mình, giục ngựa chạy nhanh hướng Vô Hạn Chiến Bảo.
Bàn Mộng
Vân nhìn bóng lưng Bàn Hoành Khánh, bất đắc dĩ lắc đầu. Biết vậy lúc đầu làm gì như thế? Mới trước đó kêu bọn họ cút đi, không cút thì đánh ra
ngoài, còn không ra thì giết chết.
- Càn Kình?
Lâm A Mỗ ngước mắt buồn ngủ nhập nhèm, lau nước miếng bên khóe môi, mờ mịt nhìn Bàn Hoành Khánh:
- Ngươi nói là Chiến Sĩ đến từ Hồng Lưu Chiến Bảo?
Con chó già hám tiền này! Bàn Hoành Khánh lạnh lùng liếc xéo Lâm A Mỗ, cười khinh miệt. Giả ngu với ta? Không phải lần đầu tiếp xúc với ngươi, lại
muốn tiền chứ gì?
Bộp! Một miếng ngân tệ! Bàn Hoành Khánh hất
mạnh tay lên, khoanh trước ngực, khóe môi cười nhạt nhìn xuống đối diện
đôi mắt mờ mịt của Lâm A Mỗ.
- Con chó già nhà ngươi muốn tiền đúng không? Cho đấy, bây giờ nói chưa? Kêu hắn lập tức đi ra gặp ta!
- Đây là cái gì?
Lâm A Mỗ đẩy gọng kính lão, mặt hí nhìn ngân tệ trên quầy. Nếu là mới một
lúc trước trông thấy ngân tệ này tất nhiên Lâm A Mỗ sẽ cười toe toét,
nhưng Càn Kình vung tay cho ra kim tệ, còn vỗ một thỏi vàng xuống. Một
miếng ngân tệ này ngươi đem về cho hài tử mua đường ăn đi.
Bàn
Hoành Khánh ngơ ngác nhìn Lâm A Mỗ. Đây có còn là Lâm A Mỗ ngày trước
thấy Bàn Hoành Khánh liền cúi đầu, dưới đất có một tiền đồng liền vội
nhặt lên không? Đây chính là một miếng ngân tệ!