Suất Trá Phong Vân

Chương 1130: Chương 1130: Yêu cầu rất khó




- Cô cô ngươi sao...

Càn Kình lúng túng nở nụ cười cười:

- Thánh khí ta cho ngươi, về phần cô cô ngươi...

- Lão nương thế nào? Không xứng với ngươi sao?

Giọng nói của nữ bạo quân Y Toa Bối Lạp lại một lần nữa vang lên. Giọng nói tinh tế đó xuất hiện ở chỗ cửa viện.

Càn Kình liên tục cười khổ:

- Ta nói, ta không xứng với hiệu trưởng đại nhân.

- Không xứng với ta?

Y Toa Bối Lạp đến gần Càn Kình, bộ dạng như nữ lưu manh, ngón tay nâng cằm Càn Kình lên:

- Dáng vẻ vẫn tính là có thể. Nhân phẩm cũng không tồi. Thực lực cũng không có trở ngại... Miễn cưỡng vẫn có thể xứng với lão nương một chút...

Càn Kình bị trêu đùa chỉ có thể cười khổ. Xem ra, hôm nay tâm tình của hiệu trưởng thật sự rất tốt.

- Thực lực thi đấu của ngươi đã có nhiều tiến bộ hơn so với trước đây.

Y Toa Bối Lạp giống như một làn gió thoảng qua bên cạnh Càn Kình, người đã xuất hiện ở trước mặt Y Toa Tái Nhĩ:

- Đúng đúng, rất tốt! Toàn tâm bồi dưỡng như thế, ta quả thực cũng nên lấy thân báo đáp để báo đáp.

- Hiệu trưởng đại nhân, ta cũng xuất lực không ít.

Đoạn Phong Bất Nhị vội vàng đứng ra tranh công.

- Ngươi cũng xuất lực? Tốt lắm, ta còn có một đệ đệ, người cũng không tồi.

Y Toa Bối Lạp cười nhìn về phía Đoạn Phong Bất Nhị:

- Hôm nào ta giới thiệu cho các ngươi làm quen một chút...

- Đệ đệ của hiệu trưởng sao?

Đầu Đoạn Phong Bất Nhị lắc liên tục giống như trống bỏi:

- Nếu như tìm nam, ta có thể tìm tiểu thiếp và Càn Kình...

- Cút!

Thiết Khắc hung hăng trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị, rất có ý tứ muốn rút kiếm đâm ở trên người hắn một hai trăm lỗ thủng.

- Ai...

Đoạn Phong Bất Nhị thở dài, vẻ mặt ai oán nhìn Thiết Khắc:

- Tiểu thiếp, về điểm ấy ngươi không bằng Càn Kình. Ngươi xem chiến hữu đến bây giờ còn không nói gì.

Càn Kình cười híp mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, giơ ngón tay lên chỉ vào Cổ Nguyệt Gia Anh đã cầm Song Nguyệt Loan Đao trong tay.

- Giành nam nhân với ta sao?

Cổ Nguyệt Gia Anh chậm rãi đi tới, Song Nguyệt Loan Đao trong tay ánh lên hàn quang sáng chói, bộ dạng rất muốn liều mạng với Đoạn Phong Bất Nhị.

- Ta chỉ đùa một chút thôi... Ha hả... Chỉ đùa một chút, cần gì phải tưởng thật như vậy?

Đoạn Phong Bất Nhị liên tục cười gượng: Cần gì phải tưởng thật, cần gì phải tưởng thật chứ. Nói đùa, đùa thôi. Hôm nay ta còn có trận thi đấu phải đánh. Ta đi trước một bước, đi trước một bước.

Lý Lôi Long ngẩng đầu lên nhìn bầu trời:

- Thời gian gần đến rồi. Hôm nay ta cũng có trận thi đấu phải đánh.

- Hôm nay ta cũng có.

Y Toa Tái Nhĩ vừa cười vừa nói:

- Hôm nay đối thủ của ta hình như là một chiến sĩ huyết mạch Càn gia, là Càn Vô Ninh.

- Đấu Hồn thất cấp.

Bàn Hoành Cơ thuộc như lòng bàn tay nói:

- Nghe nói đã hoàn thành đấu ấn Khôn đấu kỹ, còn nhỏ một tuổi so với đám người Càn Kình, cũng là chiến sĩ huyết mạch thiên tài.

- Còn chưa nhập thánh sao?

Hai tay Y Toa Tái Nhĩ ôm ở sau gáy:

- Thật không thú vị. Đối thủ mấy ngày nay... Ôi... Ai đạp ta... Tiểu cô cô...

- Đánh thật tốt cho lão nương. Dưới hai đòn, nếu như ngươi không thể đánh người Càn gia xuống lôi đài hoặc đánh bại, xem ta thu thập ngươi như thế nào.



Lôi đài của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương giống như mọi ngày, rất nhiều người đã sớm chờ ở hội trường các nơi.

Càn Kình cũng không xuất hiện ở trên lôi đài cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Mọi người đều biết đối thủ của hắn đã sớm lựa chọn bỏ quyền thi đấu. Có lẽ Càn Kình không cần đến đây tham gia thi đấu cũng có thể nhận được cơ hội lên cấp.

Đoạn Phong Bất Nhị ôm trường thương đứng ở ngoài lôi đài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phía trên lôi đài. Nếu dựa theo tính tình của mình trước kia, dĩ nhiên cũng hy vọng có thể giống như Càn Kình, trực tiếp hoa lệ đánh ngã từng đối thủ, khiến rất nhiều đối thủ phía sau lựa chọn bỏ quyền thi đấu.

Nhưng mà, hôm nay hắn lại không thể làm như vậy.

Đoạn Phong Bất Nhị sợ, thật sự sợ.

Không phải hắn sợ đánh không thắng, mà sợ chiến sĩ của gia tộc Cửu Dương thấy mình ra tay quá mức tàn nhẫn sẽ cứng rắn lựa chọn từ bỏ quyền thi đấu.

Giết người!

Mục đích Đoạn Phong Bất Nhị tham gia cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này, đã sớm không còn là giành vị trí đứng đầu như lúc đầu nữa. Hắn tới là để giết người! Giết chết hai huynh đệ Cửu Dương Phong Thái.

Về phần Tân Nhân Vương? Ai da da! Chỉ cần có thể giết chết hai huynh đệ Cửu Dương Phong Thái, vậy cũng đủ rồi.

- Thực sự hâm mộ đại ca Càn Kình.

Hai tay Y Toa Tái Nhĩ vẫn khoanh trước ngực:

- Ta cũng muốn như đại ca Càn Kình vậy, dùng phong cách loại bỏ đối thủ, khiến các đối thủ phía sau không dám theo ta kêu gào.

Y Toa Bối Lạp lại đạp một cước vào mông Y Toa Tái Nhĩ:

- Đánh từng trận một, mỗi một lần chiến đấu đều là cơ hội tích lũy kinh nghiệm. Càn Kình đã trải qua bao nhiêu trận chém giết sinh tử. Còn ngươi mới trải qua bao nhiêu lần? Bớt nghĩ chuyện chạy đường tắt đi.

Y Toa Tái Nhĩ xoa mông đầy ủy khuất nhìn Y Toa Bối Lạp nói:

- Tiểu cô cô, cô cô muốn ta một đòn đánh bại kẻ địch, còn muốn người phía sau không sợ ta. Yêu cầu này rất khó.

- Đơn giản, ngươi còn phải hoàn thành sao?

Y Toa Bối Lạp hoàn toàn không nể tình nói.

A...

Y Toa Tái Nhĩ rất hậm hực, chỉ có thể thầm khẩn cầu vị tiểu cô cô này sớm ngày lập gia đình, đẻ mình có thể thoát khỏi biển khổ.

- Trận đấu kế tiếp, chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, Càn Vô Thanh, đánh với chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Càn gia, Càn Vô Ngữ.

Lỗ tai Mộc Nột Chân Sách co giật vài cái. Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, Càn Vô Thanh đánh với chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Càn gia? Không ngờ Càn Vô Thanh không phải lấy thân phận của chiến sĩ huyết mạch Càn gia để tham chiến? Đây là ý gì? Càn Vô Thanh rời khỏi Càn gia sao?

Trên lôi đài, Càn Vô Thanh giống như lần trước, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh như băng, đứng lặng lẽ ở trên lôi đài, giống như cảnh tượng nơi hoang dã sau trận đại chiến, chiến kỳ rách nát tung bay theo gió, tản ra sự thảm khốc.

Càn Vô Ngữ hăng hái đi lên lôi đài. Chiến sĩ huyết mạch Càn gia ở bất kỳ một thời đại nào đều là thiên chi kiêu tử. Họ đi tới chỗ nào cũng được vô số người ngưỡng vọng. Từ giây phút lực lượng huyết mạch thức tỉnh, có vô số vinh quang được gắn ở trên người của bọn họ.

Mặc dù Càn Kình đánh bại Càn Vô Song, trở thành chiến sĩ có danh tiếng rất thịnh trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương danh lần này, cho dù Càn Kình đánh một trận ác liệt với Càn Chiến Huyền trong vòng một phút bất bại, chiếm được thế thượng phong, cũng không thể hoàn toàn che giấu được ánh sáng của gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương.

Ngoại trừ một trận Càn Vô Song thua ở vòng đấu loại, chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Càn gia vẫn toàn diện nở hoa. Càn Vô Tinh Thần càng ở nơi bí ẩn như thế, vừa ra tay chính là uy năng cường đại khiến mọi người khiếp sợ. Trong nháy mắt hắn được mọi người cho là tồn tại vượt lên trước Càn Vô Song, đồng thời có tư cách khiêu chiến với Càn Kình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.