Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn mẫn cảm, cả người run lên. Theo bản năng, thân thể cô có phản ứng với anh.
Đôi mắt Quân Mặc Hàn rất mờ, ngón tay đặt bên trên, nhẹ nhàng vuốt ve không nhanh không chậm, lại dẫn đến từng đợt run rẩy của Phong Tố Cẩn.
“Đừng, Mặc Hàn... Chúng ta sắp phải ra cửa...”
Quân Mặc Hàn cúi đầu mút lấy vành tai Phong Tố Cẩn: “A Cẩn, không vội.”
Phong Tố Cẩn biết lúc này anh muốn làm gì, cả người hơi uốn éo giãy giụa: “Mặc Hàn, đừng... Còn phải ra ngoài.”
Trên người Quân Mặc Hàn có một đám lửa. Nhìn vợ mình, nhất là lúc cô mặc như vậy khiến anh không thể buông cô ra.
Hôn không thể thỏa mãn được gì cả. Anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Hô hấp của Phong Tố Cẩn dồn dập, cả người run rẩy: “Không, đừng... Trở về, trở về được không?”
Ngay cả âm thanh của cô lúc này cũng mang theo vẻ yêu kiều, mềm mại vô lực.
Cô không biết thanh âm như thế càng kích thích huyết dịch của Quân Mặc Hàn sôi trào, toàn thân kêu gào vì ẩn nhẫn mà đau đớn.
Anh hận không thể lập tức xé rách quần áo cô.
“A Cẩn ngoan, đừng lộn xộn.”
Phong Tố Cẩn càng giãy giụa, càng cọ xát, khát khao của Quân Mặc Hàn càng nặng.
Trong lúc giãy giụa, Phong Tố Cẩn cũng có thể cảm giác được anh động tình, cảm giác được biến hóa của thân thể anh.
“Đừng, Mặc Hàn... trước kia anh không mạnh mẽ như thế này...”
Quân Mặc Hàn hôn Phong Tố Cẩn, thở dài nói: “A Cẩn, anh không phải Liễu Hạ Huệ, anh là đàn ông bình thường. Từ lần đầu em cho anh về sau, em cho rằng có thể dừng lại được sao?”
Phong Tố Cẩn khóc không ra nước mắt. Cô nào biết sau khi được ăn mặn, Quân tiên sinh sẽ mạnh mẽ, bá đạo như thế, hoàn toàn giống như sói đói.
“Trở về, ban đêm trở về rồi bù cho anh, được không?”
Phong Tố Cẩn chỉ có thể thương lượng như vậy với Quân Mặc Hàn.
“Không được. A Cẩn, cho anh, nếu không em không được ra cửa.”
Ngày thường Quân Mặc Hàn vô cùng sủng ái và che chở Phong Tố Cẩn nhưng ở phương diện này, sự khống chế và ham muốn của anh đều rất mạnh, hoàn toàn không phải do Phong Tố Cẩn định đoạt.
Quân Mặc Hàn nhìn lễ phục của Phong Tố Cẩn, đôi mắt tối sầm, đưa tay dùng sức, trực tiếp xé nát lễ phục của cô.
“Mặc Hàn, lễ phục của em, em... A...”
Quân Mặc Hàn dùng nụ hôn triền miên ngăn chặn lời nói của Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn bị hôn đến choáng váng đầu óc, trong đầu trống rỗng, đáp lại anh theo bản năng.
Quân Mặc Hàn vừa hôn Phong Tố Cẩn, vừa ôm mông cô nhấc lên trên người mình, đi vài bước, nghiêng người, hai người đều ngã xuống giường.
Phong Tố Cẩn bị tâng một cái, không kịp suy nghĩ, đợt tấn công tiếp theo của Quân Mặc Hàn lại kéo tới.
Dưới nụ hôn và sự trêu chọc của anh, Phong Tố Cẩn đã động tình từ lâu.
Biết cô đã chuẩn bị xong, anh phát lực, hung hăng xâm nhập thân thể cô.
Phong Tố Cẩn như cá mắc cạn, chỉ có thể vịn lấy Quân Mặc Hàn, há miệng hô hấp, uống từng ngụm nước lớn, như thể làm vậy mới có thể duy trì hô hấp và sinh mệnh.
Cảm giác quá mãnh liệt, cô cũng theo anh đi vào trong mây.
Sau đó, Phong Tố Cẩn ngây ngây ngất ngất bị Quân Mặc Hàn ôm đi tắm. Quần áo là do anh chuẩn bị vì lễ phục lúc trước đã không thể mặc.
Lễ phục mới được thiết kế vô cùng bảo thủ. Vẫn là anh mặc vào giúp cô.
Phong Tố Cẩn nhìn Quân tiên sinh. Sau khi được thỏa mãn, trên mặt anh đều là ôn nhu và cưng chiều.
Thân thể Phong Tố Cẩn vẫn còn dư âm, lười đến mức không muốn động đậy chút nào: “A, mệt quá, không muốn di chuyển.”
“Ngoan, anh tới.”
Cho nên quần áo và tóc cô đều nhờ Quân tiên sinh nhà cô sửa sang giúp.
Hơn mười giờ, Quân Mặc Hàn dẫn Phong Tố Cẩn đến chủ trạch Lam gia.
Sau khi xuống xe, Quân Mặc Hàn vòng qua đầu xe, đi đến tay lái phụ đón Phong Tố Cẩn xuống.