Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn dùng tay che lại, khóc không ra nước mắt. Sao cô lại cảm thấy không thể nào mặc được thể phục nữa?
Cái này che thế nào chứ! Áo cao cổ cũng không thể che được.
Đang nhìn gương suy nghĩ biện pháp, Phong Tố Cẩn chợt phát hiện vết hôn trên cổ cô thật sự quá chói mắt, còn cả xương quai xanh...
Nhớ đến kích tình tối hôm qua, mặt Phong Tố Cẩn cũng đỏ rực lên.
Hôm nay là lễ đính hôn của Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã, tổ chức ở Lam gia, người có mặt mũi ở Bắc Quyền Thành đều sẽ đến, cũng coi như là một bữa tiệc rượu đi.
Lam Bắc Thần đã dám đưa cô thiếp mời, cô đương nhiên phải đi.
Quân tiên sinh nhà cô cũng sẽ đi với cô, chỉ là cô luôn cảm thấy Quân tiên sinh nhà cô có đôi khi rất kiêu ngạo. Rõ ràng là để ý, rõ ràng là ăn dấm nhưng lại không thèm nói gì cả, nhất định phải dùng phương thức bá đạo như thế để công khai chủ quyền!
Nhưng nghĩ anh bá đạo và để ý tới mình, trong lòng Phong Tố Cẩn cũng ấm áp.
Làm xong bữa sáng nhưng thấy Phong Tố Cẩn còn chưa đi ra, Quân Mặc Hàn đến bên ngoài toilet, cong ngón tay gõ cửa: “A Cẩn?”
Nghe thấy thanh âm thanh nhuận động lòng người của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn mở cửa, chu môi nhìn anh.
Quân Mặc Hàn thấy cô như trẻ nhỏ, đôi mắt ướt sũng như nai con, vô cùng đáng thương, anh nhịn không được xoa đầu cô: “Làm sao vậy?”
Phong Tố Cẩn chỉ chỉ cổ mình: “Anh xem đi! Sao hôm nay em ra ngoài được nữa, sao có thể gặp người được nữa.”
Quân Mặc Hàn nhìn vết hôn trên cổ Phong Tố Cẩn, nhớ đến trận ân ái đêm qua, bụng dưới xiết chặt, đôi mắt tối sầm, yết hầu khẽ động. Anh thấp giọng đầy mê hoặc nói: “Ừm? Tình chi sở chí, A Cẩn muốn anh xử lý thế nào? Nếu không, anh để cho em hôn lại?”
Nghe thanh âm dụ người, nhìn Quân tiên sinh mị hoặc, trái tim Phong Tố Cẩn cũng nhảy lên, rung động từng đợt.
Không được, thủ đoạn của Quân tiên sinh nhà cô quá cao, cô không phải đối thủ của anh.
Cô thấy đáy mắt Quân Mặc Hàn nổi lên một vòng xoáy đen, biết mình nhất định phải nói sang chuyện khác, nếu không lập tức sẽ bị ăn sạch sẽ.
“Em chỉ cảm thấy không thể mặc lễ phục, không biết phải mặc quần áo thế nào mới che khuất được.”
Quân Mặc Hàn cúi đầu, trìu mến hôn lên vết hôn kia một cái: “Yên tâm, anh đã chuẩn bị dây chuyền cho em, có thể che khuất được những thứ này.”
Phong Tố Cẩn không tin. Dây chuyền thế nào mới có thể che được cổ?
Quân Mặc Hàn cũng không giải thích: “Ngoan, ăn sáng trước đi, ăn sáng xong sẽ đưa cho em.”
“Được.”
Sau khi ăn sáng xong, Phong Tố Cẩn cầm lấy lễ phục đã chuẩn bị từ trước, mặc thử trong phòng ngủ rồi mới lấy đồ trang điểm ra, trang điểm đơn giản một chút nhưng không biết nên làm tóc thế nào. Xõa ra hay cuộn lên?
Ngay lúc đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng bước chân. Quân Mặc Hàn đang cầm một cái hộp tinh xảo đi đến.
Đôi mắt sáng lên, Phong Tố Cẩn đứng dậy đi đến bên cạnh Quân Mặc Hàn, hỏi: “Là dây chuyền anh nói à?”
Nói xong, Phong Tố Cẩn đợi nửa ngày cũng không thấy Quân Mặc Hàn trả lời. Ngẩng đầu lên nhìn thử, cô đối mặt với đôi mắt mị hoặc đầy sương mù của anh. Trong đó như có một vòng xoáy, như muốn lập tức đoạt tâm hồn của cô vào trong.
“Mặc, Mặc Hàn?”
Theo bản năng, Phong Tố Cẩn cảm thấy lúc này Quân tiên sinh rất nguy hiểm, muốn lùi lại.
Nhưng Quân Mặc Hàn cũng không cho cô cơ hội này. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, ánh mắt u ám, cúi đầu đối mặt với cô.
Phong Tố Cẩn biết cổ của lễ phục này rất thấp, từ trên nhìn xuống có thể thấy chút gì đó.
Cô bị Quân Mặc Hàn nhìn bằng ánh mắt tĩnh mịch như thế, rất không tự nhiên, đưa tay muốn che lại.
Nhưng động tác của Quân Mặc Hàn còn nhanh hơn cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng rơi phía trên.