Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nói xong, Phong Tố Cẩn lập tức bật dậy khỏi ghế trong thư phòng. Nhìn tin tức trong tay, sắc mặt cô cũng trở nên lạnh lẽo.
Quân Mặc Hàn đưa tay ôm cô vào lòng: “Có liên quan tới cô ta. Đừng kích động.”
Phong Tố Cẩn bĩu môi nói: “Em đã nghi ngờ rồi, chỉ thật sự không ngờ đúng là cô ta làm. Liễu Thi Nhã này quả thật có thủ đoạn riêng của mình.”
Quân Mặc Hàn xoa tóc Phong Tố Cẩn, vỗ vỗ sau lưng cô: “Chuyện của người khác, em đừng quá bận tâm. Sở dĩ Tống gia xảy ra nhiều chuyện như thế, sắp bị đuổi ra khỏi Bắc Quyền Thành cũng đều do Liễu Thi Nhã ở sau lưng đổ dầu vào lửa.”
Phong Tố Cẩn đưa tay ôm eo Quân Mặc Hàn, ngẩng đầu nhìn anh: “Ngày mai bọn họ đính hôn, em đưa bọn họ đại lễ, để xem Liễu Thi Nhã có còn đắc ý được nữa hay không.”
Quân Mặc Hàn nhìn ánh mắt lấp lánh ánh sao của Phong Tố Cẩn, thanh thoát xinh đẹp, có một nét đẹp rung động lòng người.
Anh không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, khẽ thở dài: “A Cẩn của anh thật đẹp.”
Lông mi Phong Tố Cẩn run rẩy, cũng không nhịn được cười lên: “Anh còn nói em đẹp! Lúc trước trên mạng còn nói em là tình nhân của anh, mắng em xấu xí đủ loại.”
Ánh mắt Quân Mặc Hàn trở nên tĩnh mịch. Anh đưa tay nhẹ nhàng giúp Phong Tố Cẩn vén tóc ra sau tai rồi mới cúi đầu hôn một cái lên vành tai cô: “Người khác không biết em đẹp, em tốt.”
Hô hấp của Quân Mặc Hàn nóng rực khiến cả người Phong Tố Cẩn tê dại: “Đừng, Quân tiên sinh, nóng...”
“Hôm nay không muốn?”
Phong Tố Cẩn tựa đầu vào ngực Quân Mặc Hàn, cũng không muốn: “Bây giờ còn sớm mà.”
Nghe vậy, lông mày Quân Mặc Hàn nhảy lên. Nhẹ nhàng cười một tiếng, anh lại xoa đầu Phong Tố Cẩn, không trêu chọc cô nữa.
Cũng chỉ có cô mới có thể khiến trái tim anh mềm mại, chỉ muốn bảo vệ, che chở, thương yêu.
Phong Tố Cẩn ôm chặt eo Quân Mặc Hàn, dựa vào lòng anh, bên tai là tiếng tim đập hữu lực của anh, từng nhịp lại từng nhịp, còn êm tai hơn cả thanh âm đẹp nhất.
Ban đêm, Quân Mặc Hàn đã quen chuẩn bị một chút trái cây cho Phong Tố Cẩn, kéo cô ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
Anh gọt vỏ trái cây rồi mới cắt thành từng miếng, dùng tăm cắm vào để Phong Tố Cẩn tiện ăn.
Phong Tố Cẩn thấy từng miếng trái cây giống nhau như đúc, lại lần nữa tán thưởng đao công của Quân Mặc Hàn.
“Sao lại không ăn?”
“Mỗi lần nhìn thấy hoa quả như tác phẩm nghệ thuật thế này, em đều không nỡ ăn. Đao công của anh thật lợi hại, nấu cơm cũng vậy.”
Quân Mặc Hàn nghe Phong Tố Cẩn khen ngợi, nhíu mày nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia sáng, không nói gì cả.
Phong Tố Cẩn không biết Quân Mặc Hàn cũng cực kỳ thông thạo vũ khí, cho dù không dùng súng thì cũng có thể dùng đao làm ám khí, chuẩn xác cho người ta một nhát trí mạng.
Buổi tối lúc đi ngủ, Phong Tố Cẩn không buồn ngủ, luôn quấn lấy Quân Mặc Hàn nói chuyện.
Quân Mặc Hàn thấy vẻ mặt hồng hào của cô, kéo thân thể của cô qua, nghiêng người đè lên: “A Cẩn, nếu em đã có tinh thần như thế, anh chỉ có thể khiến em mệt mỏi một chút.”
Không đợi Phong Tố Cẩn phản ứng lại, nụ hôn lít nhít của Quân Mặc Hàn lập tức rơi xuống.
Bây giờ Quân Mặc Hàn còn am hiểu thân thể cô hơn cả chính cô. Chỉ chốc lát, cả người cô tê dại mềm mại như nước, chỉ có thể quấn lấy anh, cảm nhận nồng tình của anh.
Đêm nay, Quân Mặc Hàn còn bá đạo hơn ngày thường, nụ hôn đều biến thành mút. Ánh mắt anh u mị ám trầm, bá đạo lưu lại vết tích trên người cô.
Cả người Phong Tố Cẩn run rẩy, nhịn không được kêu một tiếng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phong Tố Cẩn tắm rửa, nhìn thấy mấy vết hôn rõ ràng trên cổ, mặt đỏ rần.
Như vậy thì sao cô mặc lễ phục được chứ!
Vì sao cô lại cảm thấy Quân tiên sinh nhà cô cố ý?