Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nghe những lời này, lòng dạ Quân Mặc Hàn càng không dễ chịu. Một tay anh che dù, tay kia ôm lấy Phong Tố Cẩn, ôm thật chặt, dường như muốn đặt cô vào tim, dùng sức mạnh này để chèn ép những đau đớn trong lòng.
“Sao lại ngốc như vậy? Anh nên bắt em làm sao đây?”
Phong Tố Cẩn khịt mũi một cái, ngửi hương thơm trên người Quân Mặc Hàn, nói: “Mặc Hàn, em chỉ có anh, chỉ có anh...”
Phong Tố Cẩn lặp lại câu nói này, yếu ớt không nơi nương tựa, giống như động vật nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Thân thể Quân Mặc Hàn căng thẳng cứng nhắc, trái tim càng trở nên đau đớn.
“A Cẩn, anh ở bên cạnh em, vẫn luôn ở đây. Trên pháp luật chúng ta cũng là vợ chồng. Anh sẽ không bỏ em lại, đừng sợ.”
Anh cũng muốn nói cho cô biết, A Cẩn, cho dù cả thế giới bỏ rơi em, anh cũng sẽ không bỏ mặc em. Cho dù em có biến mất trên thế giới này, anh vẫn có thể tìm được em.
Bởi hôm nay gặp Phong Diệc Viễn, Phong Tố Cẩn mới cảm giác được sự ích kỷ, lạnh lẽo đến run người của người nhà họ Phong.
Những chuyện đã trải qua mấy năm nay cũng lập tức tràn về trong tâm trí cô.
Lúc cả người lạnh run, cô nghĩ tới sự ấm áp duy nhất dành cho mình - Quân Mặc Hàn. Cô không thể mất đi anh. Nếu ngay cả Quân Mặc Hàn cũng mất đi, một chút ấm áp chân chính còn sót lại của cô cũng không còn.
Quân Mặc Hàn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Phong Tố Cẩn. Khi cô ngẩng đầu, tín nhiệm và ỷ lại nhìn anh, Quân Mặc Hàn càng không nhịn được, cúi đầu hôn lên đôi mắt, gò má của cô.
Cảm giác được da cô rất lạnh, Quân Mặc Hàn không trì hoãn nữa, lập tức nắm lấy tay Phong Tố Cẩn, che dù cho cô, dẫn cô băng qua con đường nhỏ để lên xe.
Lên xe, Quân Mặc Hàn mở thiết bị sưởi ấm, lấy một cái khăn mặt ra, lau tóc cho Phong Tố Cẩn.
“Cởi áo khoác ra.”
Nghe thấy câu này, Phong Tố Cẩn hơi sửng sốt.
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ vụng về của cô, thở dài rồi đưa tay cởi áo khoác của cô ra.
Động tác của anh dịu dàng như đang chăm sóc cho một đứa trẻ.
Trong đầu Phong Tố Cẩn lóe lên một hình ảnh nhưng lại quá nhanh, nhất thời cô không thể nắm bắt được.
Quân Mặc Hàn cẩn thận mặc áo khoác âu phục khô ráo của mình vào cho Phong Tố Cẩn rồi mới lái xe hướng về nhà.
Trong lòng Phong Tố Cẩn dấy lên một tia cảm động. Cảm giác ấm áp như muốn tràn ra khỏi trái tim cô.
Đáy mắt cô lóe lên ánh lệ. Đè nén cảm xúc này xuống, cô nói: “Chú hai của em liên lạc với em, em nghĩ đến chuyện của cha nên đi gặp ông ấy. Chú hai cầu xin em buông tha cho Trang Chi Bình nhưng lúc trước, khi Trang Chi Bình muốn giết em, sao chú hai lại không nói gì? Bọn họ luôn cảm thấy em bị ủy khuất là chuyện đương nhiên.”
“Chú hai cũng biết chuyện của cha em, quả nhiên là Phong lão phu nhân làm. Cả Phong Tâm Tinh nữa, từ lúc cha đưa bọn em vào Phong gia, cô ta luôn thích cướp đi đồ vật của em và em gái. Trước mặt em, Nguyên Lục Nghệ và Phong lão phu nhân luôn miệng nói Phong Tâm Tinh sẽ cướp đi tất cả của em. Thế nhưng em không có gì cả, em chỉ có anh, Mặc Hàn.”
Nói xong, Phong Tố Cẩn quay đầu nhìn Quân Mặc Hàn, cố gắng đè nén những giọt nước mắt đang tràn ra nơi bờ mi.
Quân Mặc Hàn nghe những lời này, trong lòng cũng buồn buồn theo. Những năm này, cô làm sao mà...
Vốn dĩ cô không nên gặp phải những chuyện đó.