Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Ánh mắt Quân Mặc Hàn ôn nhu lại trìu mến. Ngón tay thon dài như ngọc của anh dịu dàng vỗ lưng Phong Tố Cẩn, trấn an cô.
“A Cẩn, không cần lo lắng gì cả. Anh vẫn sẽ luôn ở đây, biết không?”
Thanh âm ôn hòa của Quân Mặc Hàn mang theo nét hiền từ như tiếng huyền cầm cổ, bay lượn trong lòng người, nhẹ nhàng lay động cũng có thể khiến người ta chìm đắm.
Bờ môi anh không ngừng hôn lên mái tóc Phong Tố Cẩn, xuống vành tai rồi đến cổ, mang theo hơi ấm mê hoặc lòng người, trêu chọc nhân tâm.
Quân Mặc Hàn nhắm mắt lại. Anh hiểu được tâm trạng của mình. Bởi động tình nên đau lòng.
Nhìn cô như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu bao nhiêu.
Trấn an được Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn mới lái xe về nhà.
Hai người về đến nhà cũng đã hơn tám giờ tối. Mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, vỗ vào cửa sổ, vang lên nhẹ nhàng.
Bây giờ là cuối thu, trời đổ mưa, vừa mới vào nhà cũng hơi lạnh.
Quân Mặc Hàn nhanh chóng mở điều hòa rồi rót một chén nước nóng cho Phong Tố Cẩn: “Uống chút nước trước đã. Anh vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng, đợi khi nhiệt độ tăng lên rồi vào tắm, được không?”
Ban đầu, Phong Tố Cẩn hơi sửng sốt nhưng khi thanh âm trầm thấp của Quân Mặc Hàn cất lên, mang theo hương vị dụ hoặc, cô lại nghĩ tới điều gì đó, gương mặt đỏ lên nhanh chóng.
“Em... em...”
“Biết hôm nay em mệt mỏi nên anh sẽ không động vào em. Chỉ có điều, A Cẩn, em phải nhớ cho kỹ, đó mới là cách anh yêu em.”
Trái tim Phong Tố Cẩn không tự chủ mà nảy lên. Cô cảm thấy Quân tiên sinh nhà cô quá biết trêu chọc, chỉ riêng thanh âm ngữ khí cũng có thể khiến tim cô đập nhanh không thôi.
Quân Mặc Hàn đi nấu cơm, Phong Tố Cẩn uống nước nóng xong cũng vào phòng tắm tắm rửa.
Ăn cơm tối xong, Quân Mặc Hàn đi đến thư phòng, bật máy tính lên, xem hồ sơ điện tử Dạ Tinh gửi tới.
Phong Tố Cẩn cũng đi theo anh vào thư phòng.
“A Cẩn, em đi ngủ trước đi. Không cần để ý đến anh.”
“Em... em muốn ở bên cạnh anh.”
Quân Mặc Hàn thở dài trong lòng, đóng máy tính lại, kéo Phong Tố Cẩn qua, để cô ngồi trên đùi mình: “Còn lo lắng cái gì? Nói anh nghe?”
Nghe ngữ khí nhu hòa của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn cúi đầu nói: “Mặc Hàn, thời tiết như thế, nghe thấy tiếng sấm và tiếng mưa rơi, trong lòng em có một cảm giác rất lạ, trước mắt dường như luôn tái hiện những cảnh rất đau lòng. Em không muốn ngủ một mình.”
“Ầm ầm...”
Quân Mặc Hàn nhìn sấm sét vang dội ngoài trời, nắm chặt tay Phong Tố Cẩn, cảm giác được tay cô phát ra hơi lạnh.
Ánh mắt anh cũng tĩnh lại. Thời tiết như vậy khiến những mảnh ký ức anh đã nén xuống tận đáy lòng dường như cũng chậm rãi xuất hiện.
Quân Mặc Hàn căng thẳng, lắc lắc đầu, một tay ôm ngang người Phong Tố Cẩn: “Chúng ta đi ngủ.”
Trong phòng ngủ...
Sấm sét vang dội ngoài trời, thanh âm ầm ầm không dứt.
Phong Tố Cẩn dựa vào lồng ngực Quân Mặc Hàn. Ở đó, cô luôn cảm thấy vô cùng an toàn. Có lẽ vì ban ngày đã quá mệt mỏi, vừa nằm xuống, chỉ chốc lát cô đã ngủ thiếp đi.
Mưa vẫn rơi. Đến nửa đêm, tiếng sấm lớn hơn.
“Ầm ầm, ầm ầm...”
Quân Mặc Hàn bị đánh thức, rời giường đi rót một ly nước uống. Lúc trở về phòng ngủ, anh phát hiện dường như Phong Tố Cẩn gặp phải ác mộng.
Trái tim Quân Mặc Hàn cũng nhói lên theo.
Anh đi đến, nắm chặt tay Phong Tố Cẩn, nhẹ nhàng gọi cô: “A Cẩn, A Cẩn, tỉnh lại...”
“Hàn ca ca, đừng đi mà...”
“Hàn ca ca, cứu em...”