Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Thanh âm của Quân Mặc Hàn rất thấp, người khác căn bản đều không nghe thấy anh nói cái gì, còn tưởng là anh đang nói lời tâm tình gì đó. Nhưng Trâu Như Đan lại nghe rất rõ ràng, cả người cô ta sợ hãi run lên, nếu không phải Quân Mặc Hàn đang xách cô ta thì có lẽ cô ta thật sự bị hù cho xụi lơ quỳ xuống đất.
Lữ Tây Viêm nhíu mày nhìn một màn này, muốn bước lên trước ngăn cản nhưng Trâu Như Đan bị Quân Mặc Hàn xách theo, anh ta cũng không thể đi lên đoạt được. Chỉ cần anh ta có động tác khác, lấy sự khôn khéo của Quân Mặc Hàn, đương nhiên có thể kéo anh ta xuống.
Trâu Như Đan bị uy hiếp như thế, hiện tại cô ta rất sợ người đàn ông này.
“Đừng cho rằng người Lữ gia có thể bảo vệ cho cô, quân cờ này đã mất đi tác dụng thì cũng nên bị phế đi, cô có thể không làm sáng tỏ, tôi cũng có thể dùng biện pháp khác. Nhưng mà nói như thế thì cô cũng chết đi, cô đã thử qua cực hình cạo da róc xương chưa?”
Trâu Như Đan bị từng câu lạnh lẽo của Quân Mặc Hàn uy hiếp, sợ hãi đến khóc lên.
Người đàn ông này là ma quỷ, thanh âm của anh cũng là ma quỷ, anh quá nguy hiểm, cả người cô ta đều sợ hãi đến phát run.
Lúc này Quân Mặc Hàn thả tay ra, Trâu Như Đan quỳ trên mặt đất, thần chí bắt đầu mơ hồ nói.
“Tôi nói, tôi nói, tôi là con gái của Trâu Kỷ, là tôi tìm đến thị trưởng Quân. Tôi chỉ xuống cầu xin anh ta cứu cha của tôi, chúng tôi không hề phát sinh chuyện gì cả, không hề xảy ra chuyện gì...”
Trâu Như Đan kinh hãi quá độ, liên tiếp nói ra sự thật.
Mi tâm Lữ Tây Viêm nhíu lại ngày càng chặt. Lúc đầu muốn lợi dụng cơ hội tốt lần này kéo Quân Mặc Hàn xuống ngựa nhưng không nghĩ tới Trâu Như Đan này lại thiếu sót như vậy.
Cơ hội ngày hôm nay là kế hoạch mà chú của anh ta, Lữ Đại Sâm đã chuẩn bị mấy ngày, không nghĩ tới vẫn bị Quân Mặc Hàn phá giải.
Mấu chốt nhất là bọn họ đã đánh giá thấp người đàn ông này, người đàn ông này đều coi thường thân thể phụ nữ. Dáng người của người phụ nữ này gần như hoàn mỹ, lại mặc thành như vậy, hơn nữa còn từng là thiên kim Trâu gia, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ bị kích thích ác thú trong người!
Nhưng từ đầu tới cuối Quân Mặc Hàn này đều thờ ơ, cấm dục như vậy, Lữ Tây Viêm cũng không tưởng tượng được ngày thường Quân Mặc Hàn và Phong Tố Cẩn chung sống với nhau như thế nào, có tình thú hay không?
Lữ Tây Viêm lạnh mặt ngồi xuống vỗ vỗ bả vai Trâu Như Đan.
“Đừng sợ, những lời này có phải là thị trưởng Quân uy hiếp cô nói hay không, cô cứ nói ra sự thật đi, không có chuyện gì cả.”
“Không phải, không phải.”
Mặc dù Lữ Tây Viêm không cam tâm nhưng ở hiện trường cũng không tìm được bất kỳ vết tích âm loạn gì, anh ta cũng chỉ có thể nhắm mắt nói đây chỉ là một trận hiểu lầm.
Nhưng lúc anh ta dẫn theo phóng viên rời đi, Lữ Tây Viêm thấy rõ hàn quang ở đáy mắt Quân Mặc Hàn.
Anh ta biết lần này Lữ gia đã triệt để vạch mặt với Quân Mặc Hàn.
Sau chuyện lần này Quân Mặc Hàn cũng sẽ bắt đầu gây khó dễ với Lữ gia, sau này Lữ gia làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút, đương nhiên vẫn phải nhanh chóng kéo Quân Mặc Hàn xuống ngựa mới được.
Cuối cùng Trâu Như Đan vẫn bị người ta xem như rác rưởi ném ra ngoài nhưng suy cho cùng thì cô ta vẫn nhặt được một cái mạng.
Một đêm này Phong Tố Cẩn vẫn luôn ngồi trong phòng khách chờ Quân Mặc Hàn.
Xưa nay cô không hề biết thời gian đêm nay lại trôi qua chậm như thế, cô xem ti vi, xem rất nhiều chương trình nhưng đều không xem vào, những tiết giải trí và phim truyền hình từng thích đều không muốn xem.
Thỉnh thoảng cô vẫn luôn nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, phát hiện rất chậm.
Cô đợi mãi, chờ đến chín giờ rồi mười giờ, Quân Mặc Hàn cũng chưa trở về, Phong Tố Cẩn đều đứng ngồi không yên.
Cô cầm điện thoại di động lên, nhịn không được muốn gọi cho Quân Mặc Hàn nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể sẽ làm ảnh hưởng xã giao của anh.
Trước kia khi cô xem ti vi, nhân vật trên TV dường như đều không thích lúc mình đang xã giao bên ngoài lại bị người trong nhà gọi điện thoại tra khảo.