Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Cuối cùng Phong Tố Cẩn thở dài, nhịn cỗ xúc động muốn gọi điện thoại xuống.
Khi Quân Mặc Hàn về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ.
Phong Tố Cẩn vừa nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình đứng lên, đi nhanh mấy bước đến cạnh cửa, đôi mắt trong sáng như sao trời.
“Anh về rồi, có mệt hay không? Đã ăn cơm chưa?”
Phong Tố Cẩn cũng không ý thức được giọng điệu của cô có bao nhiêu vội vàng, chứa y quan tâm nồng đậm.
Quân Mặc Hàn có chút mỏi mệt nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn nhu của vợ nhỏ nhà mình, tất cả mệt mỏi phảng phất đều tán đi.
Anh từng có rất nhiều kế hoạch nhưng trong những kế hoạch này anh đều không nghĩ tới sẽ có một ngày anh cưới vợ, có được một ngôi nhà ấm áp, có được một cô vợ nhỏ tốt đẹp ngày ngày chờ anh trở về. Nhưng khi chân chính có được anh mới phát hiện loại cảm giác này rất tốt.
Hóa ra đây là cảm giác được người cần đến.
Anh cũng không nghĩ tới muộn như thế mà cô vẫn chưa ngủ.
Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng sờ lên tóc Phong Tố Cẩn.
“Anh đã ăn rồi, sao em vẫn chưa ngủ?”
Phong Tố Cẩn nhận lấy túi trong tay Quân Mặc Hàn, lúc đến gần cô lại ngửi thấy một mùi nước hoa.
Mặc dù Phong Tố Cẩn đã vô cùng gắng sức kiềm chế tâm tình của mình nhưng trong giây lát này, cơ thể của cô vẫn căng cứng, trong lòng giống như bị cái gì đánh vào.
Cô cắn môi dưới, không nói gì, trầm mặc cất túi cho Quân Mặc Hàn, treo quần áo lên cho anh.
Tiếp đó cô đi tới phòng bếp, bưng cháo Bát Bảo mà cô nấu ra.
“Lúc xã giao khẳng định là đã uống rất nhiều rượu đúng không. Có lẽ anh cũng không ăn được gì, uống chén cháo đi, dạ dày có thể dễ chịu hơn một chút.”
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn ngồi trên ghế salon, dưới ánh đèn, cô ôn nhu nhã nhặn, có cảm giác năm tháng tĩnh lặng trôi qua thật tốt, khiến tâm mệt mỏi của anh cũng buông lỏng.
Quân Mặc Hàn uống cháo xong hai người mới lên giường đi ngủ.
Ngày thường, lúc Phong Tố Cẩn không ngủ, kiểu gì cũng sẽ nằm trong lòng anh, cho dù không nằm thì cũng sẽ rất ỷ lại anh, hoặc là dùng đôi mắt xinh đẹp to tròn nhìn anh, còn không thì sẽ chúc anh ngủ ngon.
Đêm nay Phong Tố Cẩn khiến Quân Mặc Hàn cảm thấy khác thường, nhất là cô còn đưa lưng về phía anh.
Quân Mặc Hàn thở dài trong lòng, đưa tay ôm cô vào trong ngực mình, để cô xoay lại đối diện mình.
Quân Mặc Hàn nghiêng người hôn lên môi cô.
“Vì sao đêm nay không vui?”
Phong Tố Cẩn lắc đầu, cô cảm thấy mình quá làm kiêu, cô không nên so đo.
Thế nhưng hương vị nước hoa thơm như thế khiến cô không tự chủ mà suy nghĩ lung tung, khiến trong lòng cô không tự chủ được cảm thấy chua xót.
Thật ra cô có thể cho anh, chỉ là cô vẫn luôn bị thương, thân thể vẫn luôn không khỏe nên mới khiến bọn họ trễ nãi nhiều thời gian như vậy.
Quân Mặc Hàn suy nghĩ một chút, ấm giọng giải thích.
“Bởi vì anh về trễ sao?”
Phong Tố Cẩn mím môi, trầm mặc không nói lời nào. Cô đã nói cô nên biết ơn, nên biết đủ, muốn làm một người vợ tốt khiến Quân Mặc Hàn vui vẻ, cho dù anh ở bên ngoài phát sinh cái gì thì có lẽ cô cũng không biết mình nên giải quyết thế nào.
Hiện tại cô rất loạn.
Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn trầm mặc, ôn nhu triền miên hôn cô, giải thích.
“Đêm nay sau khi uống rượu đã xảy ra chút việc, giằng co với người Lữ gia một lúc cho nên mới về trễ. Lần sau sẽ không như vậy nữa, cũng sẽ không có xã giao gì nữa.”
Có lẽ vì uống một chút rượu nên vừa triền miên hôn như thế lại khiến Quân Mặc Hàn muốn càng nhiều, tựa như hôn cũng không thể thỏa mãn được cái gì.
Đôi mắt u mị của anh mang theo một tia sáng ám trầm, phảng phất muốn nuốt tâm thần người ta, đáy mắt anh dường như có chút sóng biển trào lên.