✾ Edit by Link ✾
Phong Tố Cẩn nghe cha mình nói vậy, trong lòng cũng nặng nề: “Cha, Phong lão phu nhân ở trong tay con. Lúc trước con cũng đã thăm dò bà ta, bà ta nói bà ta muốn động thủ nhưng trước khi bà ta động thủ thì đã có những người khác ra tay với ba. Chuyện ra xảy ra tai nạn xe cộ có liên quan với Phong lão phu nhân nhưng bà ta lại không phải người ra tay chân chính. Bà ta nói tất cả tin tức và manh mối sau đó đều bị xóa sạch, con vẫn chưa tra ra được.”
Trong mắt Phong Diệc Việt hiện lên một tia sáng nhạt nhưng cũng không nói gì.
Phong Tố Cẩn hơi nóng nẩy, sợ lại có người ra tay với cha nhưng nghĩ tới cha mình vừa tỉnh lại, cô hơi do dự mấp máy môi nhưng không hỏi nữa.
Phong Diệc Việt trầm mặc một hồi rồi lên tiếng: “Cẩn nhi, con lập tức liên lạc thuê đoàn luật sư quốc tế Khải La giúp cha, bọn họ có bản tư liệu bảo quản của ông nội con để vào, cha muốn con nhanh chóng tiếp nhận nhà họ Phong.”
Trong lòng Phong Diệc Việt hơi gấp gáp, có lẽ chỉ có giao vào trong tay Phong Tố Cẩn thì ông mới có thể yên tâm.
“Cha...”
“Cẩn nhi, nghe cha.”
Phong Diệc Việt kiên trì, Phong Tố Cẩn chỉ có thể gật đầu.
Hai cha con lại nói một hồi rồi Phong Tố Cẩn mới ra khỏi phòng. Nhìn thấy Quân Mặc Hàn đứng ở kia, trong lòng cô hơi áy náy vì đã để anh chờ lâu như vậy.
Cô trầm mặc đi tới ôm chặt lấy Quân Mặc Hàn: “Em đã nói với cha chuyện của chúng ta, cha nói anh rất rất tốt, cha muốn gặp nói chuyện với anh vài câu.”
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Phong Tố Cẩn, trong ánh mắt đều là ôn nhu. Anh nâng cằm Phong Tố Cẩn lên, yêu thương vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của cô rồi cúi đầu hôn một cái.
Anh không cần nói gì cả thì Phong Tố Cẩn cũng biết anh đang đau lòng cho cô.
Quân Mặc Hàn để cô ngồi trên ghế dài rồi anh mới đi vào phòng.
Phong Tố Cẩn nhìn cánh cửa bị đóng lại, trái tim cũng hồi hộp theo. Không biết vì sao trong lòng cô hơi khẩn trương, còn có chút thấp thỏm.
Rõ ràng cô không nên khẩn trương, vì sao lại khẩn trương chứ?
Có lẽ là bởi vì hai người kia là người cô cực kỳ quan tâm trong cuộc sống của mình, cô hi vọng hai người họ có thể thích nhau.
Hi vọng cha thích Quân Mặc Hàn, cũng hi vọng Quân Mặc Hàn có thể thích cha.
Phong Diệc Việt nói với Quân Mặc Hàn rất nhiều, ông cực kỳ hài lòng về đứa con rể này, cuối cùng còn cười nói: “Đứa con gái kia của cha vẫn luôn nói con rất tốt, con bé sợ cha làm khó con. Những lời mà cha nói với con, tạm thời đừng cho con bé biết.”
“Cha yên tâm.”
“Ừm, hai người các con sống tốt thì cha cũng không còn gì lo lắng nữa. Về phần cha có thể tỉnh lại cũng nhờ mấy năm nay Cẩn nhi vẫn luôn vất vả kiên trì. Nếu cha đã sống lại một lần nữa, vậy cha cũng sẽ không nhẫn nhịn như trước nữa.”
“Cha yên tâm bảo dưỡng thân thể, chuyện khác giao cho con làm là được rồi.”
Phong Diệc Việt nhìn Quân Mặc Hàn thế nào cũng cảm thấy hài lòng, ánh mắt cũng mang theo vẻ từ ái: “Đi đi, con bé chờ ở ngoài chắc sốt ruột lắm.”
...
Lúc Quân Mặc Hàn ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Phong Tố Cẩn đứng chờ ở đó, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cửa, nhìn thấy anh đi ra thì hai mắt sáng lên, kích động chạy tới.
Cô nhìn trong phòng một chút rồi lại nhìn Quân Mặc Hàn, khẽ hỏi: “Sao rồi?”
“Muốn biết cha nói gì với anh à?”
Phong Tố Cẩn gãi gãi má, sao cô nghĩ gì anh cũng biết hết vậy.
Quân Mặc Hàn yêu thương cưng chiều vuốt tóc Phong Tố Cẩn. Sở dĩ anh biết suy nghĩ của cô là vì ở trước mặt anh, A Cẩn của anh chưa từng che giấu cảm xúc, tất cả đều là cảm xúc thật của cô.
“Đừng lo, cha nói chúng ta hãy sống thật tốt.”
Phong Tố Cẩn vừa muốn vào phòng xem lần nữa thì Quân Mặc Hàn đã giữ tay cô lại: “Cha mệt mỏi nên phải nghỉ ngơi. Anh đã sắp xếp người trông chừng cha hai mươi bốn tiếng rồi, không sao đâu. Chúng ta về nhà trước đi, nếu em sốt ruột thì tối lại tới, vừa hay để cha ngủ đến chiều.”