✾ Edit by Link ✾
Phong Tố Cẩn rất không nỡ cũng không muốn đi, cô chỉ muốn trông coi cha mình nhưng cô biết nếu làm vậy thì có lẽ cha sẽ không nghỉ ngơi được.
Cô chỉ có thể đi theo Quân Mặc Hàn về trước.
Lần này hai người trở về căn nhà trong Tam Cư Thất lúc trước.
Phong Tố Cẩn vừa vào cửa đã thấy trên tủ giày vẫn không hề có chút bụi bặm nào, cô hơi nghi ngờ: “Mấy ngày nay chúng ta không có về nhà, sao nhà lại sạch sẽ vậy chứ?”
“Anh có cho người tới quét dọn.”
Phong Tố Cẩn cười nói: “Có phải cũng có cả nguyên liệu nấu ăn không? Em đi làm cơm trưa.”
Phong Tố Cẩn nhảy nhót vào phòng bếp, cả người cô đều tản ra ánh sáng vui vẻ.
Quân Mặc Hàn nhìn bóng dáng của cô, trong mắt có ánh sáng dịu dàng, anh biết giờ phút này tâm trạng của cô vợ nhỏ nhà anh đang rất tốt.
Tình thương của cha là tình thương không ai thay thế được, A Cẩn của anh vui vẻ thì tâm trạng của anh cũng vui theo.
Phong Tố Cẩn làm xong một bàn cơm, lần này cô liên tục gắp thức ăn cho Quân Mặc Hàn, bảo anh ăn nhiều một chút.
Sâu trong lòng cô vô cùng biết ơn Quân Mặc Hàn, cũng có yêu và rất nhiều cảm động đối với anh. Cô không biết phải đối xử với anh thế nào mới tốt, vì vậy cô chỉ có thể dùng cách thức của mình để tốt với anh nhiều hơn.
Phong Tố Cẩn gắp gì cho Quân Mặc Hàn thì anh ăn nấy, gắp bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu bởi vì đây chính là tấm lòng của cô, bởi vì hiểu nên mới trầm mặc tiếp nhận, đây cũng là một loại biểu hiện yêu cô. Anh nhận những thứ này thì cô mới có cảm giác cố gắng, anh không muốn cô vợ nhỏ của mình có lòng áy náy.
Ăn cơm trưa xong, Quân Mặc Hàn bảo Phong Tố Cẩn vào phòng ngủ trưa, sáng này tâm trạng của cô dao động bất ổn, lại còn khóc một trận, trở về làm cơm xong cũng đã sớm mệt rồi.
Quân Mặc Hàn đắp kín chăn cho Phong Tố Cẩn: “Ngoan, ngủ một giấc đi, gần tối anh sẽ đưa em đi thăm cha.”
Phong Tố Cẩn rất nghe lời mà nói: “Được.”
Sau khi Quân Mặc Hàn ra khỏi phòng, một mình Phong Tố Cẩn nằm trên giường chỉ chốc lát là ngủ thiếp đi. Có lẽ bởi vì cha đã tỉnh lại nên trái tim cô mới hoàn toàn buông xuống, chỉ chốc lát đã lâm vào giấc ngủ.
Trong nhà ở Tam Cư Thất không tiện tổ chức hội nghị cấp cao, cũng không thể để một mình Phong Tố Cẩn ở nhà mà anh thì lại ra ngoài. Vì thế anh mở video hội nghị ngay trong thư phòng, dặn dò kỹ càng mọi chuyện.
Sau khi Quân Mặc Hàn hạ lệnh, tin tức thị trưởng Quân còn sống nhanh chóng truyền đi khắp các ngõ ngách ở thành phố bắc quyền, bầu không khí thành thị thấp thỏm cũng vì tin tức này mà sinh động hẳn lên, mọi người đều bàn luận sôi nổi.
“Các người đã nghe nói gì chưa, thị trưởng Quân của chúng ta vẫn còn sống! Vẫn còn sống đó, không có chết!”
“Là thật hả? Thật luôn? Tôi vẫn đang lo sẽ đổi thị trưởng, hạng mục phát tiền cho thôn chúng ta lúc trước cũng sẽ bị hủy bỏ, còn sống là tốt rồi.”
“Sao mà giả được chứ. Nghe nói hôm nay có người nhìn thấy thị trưởng Quân, hơn nữa sáng mai thị trưởng Quân còn mở họp báo mà, chúng ta có thể nhìn thấy ngài ấy trên tivi.”
“Ôi chao, hôm nay cần phải đi mua một chút thịt về để ăn mừng một phen mới được.”
“Vẫn là thị trưởng Quân của chúng ta tốt nhất. Bây giờ con đường đi về của chúng ta đều được sửa, hơn nữa còn mở tuyến xe buýt và tàu điện ngậm, đi cái nào cũng tiện hết.”
“Đúng đó, cái trang web sản phẩm nông nghiệp gì đó mà thị trưởng Quân làm cho chúng ta khá tốt. Mấy rau quả thu hoạch xong cũng không sợ không bán được, rất nhiều người trong thành phố đều tự lái xe đến chọn nguyên liệu đó.”
“Cả nhà máy và công ty vừa xây chỗ chúng ta nữa, sau này người nhà không cần phải đi làm xa, ở gần nhà cũng có thể đi làm được, đây đều là chính sách lợi dân do thị trưởng Quân truyền xuống cả. Cũng chỉ có thị trưởng Quân mới thật sự xử lý chuyện cho dân chúng chúng ta, dù chỉ mới lên nhưng lại làm chiều chuyện như thế rồi.”
“Đúng đấy, sáng mai tôi phải chờ trước tivi xem mới được.”