Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Giọng Phong Tố Cẩn đứt quãng, mang theo âm điệu vỡ vụn.
Quân Mặc Hàn cảm thấy cô có gì đó không đúng, một tay ôn nhu ôm lấy cô, một tay sửa lại tóc cho cô: “A Cẩn, nói lời ngốc nghếch gì vậy? Sao anh có thể bỏ mặc em được? Đừng sợ, không có chuyện gì cả, cũng không có ai dám tổn thương em! Anh đưa em về nhà nhé?”
Đầu Phong Tố Cẩn ong ong, rất đau, cả người như nổi giận, muốn giết người, như muốn ngửi thấy mùi máu tươi.
Không được! Người trước mặt cô là Quân Mặc Hàn, cô không thể, không thể...
Để duy trì lý trí, Phong Tố Cẩn dùng răng cắn mạnh đầu lưỡi.
Ánh mắt và sự chú ý của Quân Mặc Hàn đều đặt trên người cô. Thấy cô tự làm hại mình, tự ngược đãi chính mình, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, trái tim cũng đau nhói: “A Cẩn, đừng làm mình bị thương! Em bị sao vậy?”
Đúng lúc này, Dạ Tinh cũng mở ống khóa trên người Phong Tố Cẩn ra.
Vừa được tự do, Phong Tố Cẩn bắt đầu vô thức vung quyền, muốn động thủ với người bên cạnh.
“Đừng, đừng mà...”
Phong Tố Cẩn rất sợ hãi. Cô không muốn như vậy, không được tổn thương Mặc Hàn của cô!
Quân Mặc Hàn cũng chỉ chấn động, sau đó tiến lên ôm chặt lấy Phong Tố Cẩn, dùng thân thể khống chế động tác của cô.
“Mặc Hàn, giết em đi! Nếu không, em sẽ không khống chế được mà giết mọi người.”
Đáy mắt Quân Mặc Hàn mang theo một tia đau thương và ủ dột: “Đừng lo lắng, đừng sợ! Cho dù em muốn giết anh, anh cũng không để em tổn thương đến mình, ngoan...”
“Đừng mà...”
Phong Tố Cẩn ôm lấy đầu mình: “A — đau, đau quá...”
Phong Tố Cẩn đau đớn, trái tim của Quân Mặc Hàn còn đau hơn. Cả người đau nhức, anh cũng không biết phải làm thế nào với cô nữa.
A Cẩn của anh! Đó là người trong lòng anh, người anh thương yêu, sao có thể chịu đau đớn như vậy được.
Trong mắt Quân Mặc Hàn chứa một tia đỏ ngầu yếu ớt. Bây giờ, anh muốn giết người.
Quân Mặc Hàn vừa khống chế Phong Tố Cẩn vừa khát máu hạ lệnh: “Dạ Tinh, để lại vài người sống.”
Dạ Tinh run lên, xót xa thay mấy tên Ảnh vệ kia một chút. Mấy người kia phải chịu đựng lửa giận của Quân thiếu, còn thống khổ hơn cả chết.
Quân thiếu không cho người chết thì mấy tên kia cũng không chết được.
“Rõ!”
Nhìn bộ dạng điên cuồng của thiếu phu nhân, Dạ Địch cảm thấy rõ ràng có thể đánh ngất nhưng Quân thiếu lại không nỡ xuống tay.
Quân thiếu xem thiếu phu nhân như bảo bối, lần nào cũng đổi mới nhận thức của bọn họ.
Huyết dịch toàn thân Phong Tố Cẩn đều đang sôi trào, cũng rất đau. Không động thủ giết người, không làm điều gì đó, cả người cô sẽ đau đớn.
Cô gần như mất đi lý trí mà làm loạn, Quân Mặc Hàn lại ôm chặt lấy cô, không cho cô làm mình bị thương.
“A —”
Phong Tố Cẩn không khống chế được, bắt đầu dùng răng cắn lên bả vai Quân Mặc Hàn.
“Ngoan, cắn đi. Chỉ cần em không làm mình bị thương là được.”
Lần này Phong Tố Cẩn dùng lực rất lớn, cắn cũng rất mạnh, bả vai anh cũng chảy máu.
Ngửi thấy mùi máu tươi, Phong Tố Cẩn tỉnh lại một chút, nhìn thấy cảnh trước mắt, nhìn thấy mình cắn Quân Mặc Hàn chảy máu.
Cả người Phong Tố Cẩn run lên: “Không —”
Sao cô có thể tổn thương Quân Mặc Hàn? Sao cô lại có thể làm vậy?
Phong Tố Cẩn bắt đầu ứa nước mắt. Cô biết Quân Mặc Hàn không nỡ động đến cô. Cô tự mình trở tay, hung hăng đánh xuống cổ mình, sau đó tự mình hôn mê bất tỉnh.
Quân Mặc Hàn vội đưa Phong Tố Cẩn lên máy bay, chạy tới bệnh viện.
Thấy hai người tới, khóe miệng Khâu Văn Tranh cũng co quắp nhưng sau khi kiểm tra Phong Tố Cẩn một lần, sắc mặt anh ta cũng trầm xuống.
Trái tim Quân Mặc Hàn nhảy lên: “Rốt cuộc cô ấy thế nào rồi?”
“Tình huống của cô ấy vượt qua phạm vi hiểu biết và điều trị của khoa học, rất đặc thù. Tôi cũng không có cách nào cả.”