Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Thật ra, trong lòng Phong Tố Cẩn rất ấm áp. Cô biết Quân tiên sinh nhà cô nhất định sẽ tới cứu cô.
Hơn nữa, với tác phong làm việc của Quân tiên sinh, anh nhất định sẽ mạnh mẽ xử lý Thương nữ sĩ gì đó này.
Cô rất có lòng tin với Quân tiên sinh nhà cô.
Lần đầu tiên, trong lòng Phong Tố Cẩn có cảm giác an toàn như thể cho dù có nguy hiểm hơn nữa, cô cũng không cần sợ vì cô tin tưởng Quân tiên sinh sẽ tới cứu cô.
Cô không chỉ có một mình.
Trong mắt Phong Tố Cẩn lóe lên ánh sáng.
“Tốt lắm! Hóa ra sau lưng cô thật sự có người! Cũng không tệ.”
“Thương nữ sĩ, chúng ta phải lập tức rời đi! Nếu bị phát hiện, chủ tử cũng sẽ biết.”
Thương Linh vốn còn muốn bắt giữ Phong Tố Cẩn làm con tin nhưng nhờ nhắc nhở này, thần sắc cô ta run lên, biết rõ nhất định phải nhanh chóng rời đi.
Vốn cho rằng có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết Phong Tố Cẩn, xóa đi manh mối, chủ tử cũng sẽ không biết.
Lại không ngờ sẽ bị bao vây. Trận chiến này lớn như vậy, chắc chắn sẽ kinh động đến chủ tử. Vậy nên cô ta cũng chỉ có thể cắn răng, quyết định từ bỏ giết Phong Tố Cẩn lần này.
Nhưng bảo cô ta trở về tay không như thế, cô ta không cam tâm!
Bên ngoài đã vang lên tiếng máy bay ném bom, thuyền cũng chấn động rung lên.
Thương Linh nhanh chóng lấy ra một cái bình nhỏ, mở ra, nắm lấy cằm Phong Tố Cẩn, muốn rót vào miệng cô.
Phong Tố Cẩn ngậm chặt miệng, không mở ra.
Bị rót như thế khiến cô nhớ tới khi bị Trang Chi Bình rót thuốc.
Trí nhớ lập tức tràn về, cả người cô cũng lạnh lẽo run lên.
Nhưng dù có ngậm miệng, cô cũng bị rót vào không ít thuốc.
“Đây là một loại thuốc phá hủy hệ thần kinh khiến cô mất hết tính người. Ai tới cứu cô, cô sẽ giết người đó, ha ha...”
Đáy mắt Phong Tố Cẩn hiện lên tia sáng lạnh lẽo, mang theo sát khí nồng đậm, đâm về phía Thương Linh như đao kiếm sắc bén.
“Tôi muốn giết cô, cô phải chết!”
Ranh giới cuối cùng và sự uy hiếp của Phong Tố Cẩn chính là Quân tiên sinh nhà cô. Động vào cô thì không sao nhưng không ai được phép tổn thương Quân tiên sinh nhà cô. Anh là phần ấm áp sâu trong đáy lòng cô.
Thương Linh bị ánh mắt đó làm cho kinh sợ, suýt chút đã đặt mông ngồi xuống đất.
Đúng lúc này, trên trán Phong Tố Cẩn hiện lên một tia sáng màu lam nhàn nhạt.
Thương Linh kinh ngạc: “Cô cô cô... Quả nhiên cô chính là Phượng Hoàng Lam...”
Phong Tố Cẩn không biết cô ta đang nói cái gì. Cô chỉ biết cả người cô rất đau, muốn giết người, muốn giết người phụ nữ trước mặt.
Lúc gần mất đi lý trí, thậm chí cô còn nghĩ cô không thể khiến Quân Mặc Hàn bị thương, ai đó hãy đến giết cô đi!
Thương Linh hơi kinh hãi ra lệnh: “Nhanh, rời đi từ đáy biển.”
Cô ta vừa mới hạ lệnh, mười mấy bóng Ảnh vệ trên biển lập tức nhảy xuống đáy biển.
“A —”
“A —”
Bọn họ không ngờ ở dưới đáy thuyền còn có vô số sát thủ mai phục. Toàn bộ đáy biển dưới thuyền đều bị một tấm ngân châm vây lại.
Quân Mặc Hàn chính là muốn cho dù bọn họ có chắp thêm cánh thì cũng chạy không thoát. Động tới Phong Tố Cẩn, phải chuẩn bị tốt việc để mạng lại.
Thân thủ của Thương Linh cũng nhanh nhẹn, cho dù có chút năng lực đặc biệt nhưng lúc này cũng bị trọng thương nên tức thì bị Thiên La mà Quân Mặc Hàn bố trí bắt được.
Đồng thời, Quân Mặc Hàn cũng lập tức lên thuyền, nhanh chóng tìm được Phong Tố Cẩn.
Anh thấy Phong Tố Cẩn bị khóa ở nơi đó, đau lòng đi qua ôm lấy cô, ấm giọng trấn an: “A Cẩn, đừng sợ, anh tới rồi.”
Đồng thời, Quân Mặc Hàn cũng đưa mắt ra hiệu với Dạ Tinh, để anh ta mở ống khóa tinh vi này.
Cả người Phong Tố Cẩn như muốn nổ tung. Nghe thấy tiếng của Quân Mặc Hàn, cô khôi phục lại một tia lý trí: “Mặc Hàn, đi nhanh đi! Không cần lo cho em, cũng đừng thả em ra! Mau giết em!”