Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 237: Chương 237: Lực lượng gì?




Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Vừa biết tin tức của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn lập tức chỉ huy hành động kế tiếp, huyết sắc ra lệnh một hành động.

Thần sắc Quân Mặc Hàn lạnh lẽo, cả người đều mang khí thế nghiêm nghị khắc nghiệt.

Khí thế hắc ám bao phủ lên toàn bộ vùng trời Bắc Quyền Thành, ngay sau đó bao trùm trên biển Bích Khuynh.

Trên thuyền nào đó trên biển Bích Khuynh...

Bị lạnh, Phong Tố Cẩn tỉnh lại. Cô cảm giác cả người đều vô cùng lạnh lẽo.

Mơ hồ mở mắt, cô thấy tay chân mình đều bị xích sắt khóa lại.

Đây là một căn phòng vô cùng xa lạ.

Cô hoàn hồn, bắt đầu nghĩ đến tất cả những chuyện trước khi mình hôn mê. Người phụ nữ kia! Người phụ nữ đã cải trang thành người phục vụ, rốt cuộc cô ta là ai? Dường như cô nhạy cảm ngửi thấy mùi nước biển.

Chẳng lẽ hiện tại đang ở trên biển?

Phong Tố Cẩn khẽ động đậy, xích sắt trên tay cũng vang lên theo.

Chỉ chốc lát, cửa phòng đã bị mở ra.

Phong Tố Cẩn nheo mắt. Xuyên qua boong tàu, cô thấy được bóng đêm bên ngoài, còn có cả nước biển. Cô đang ở trên thuyền?

“Hừ, cô tỉnh rồi!”

Nghe thấy giọng nữ chói tai, Phong Tố Cẩn nghiêng mắt nhìn sang người phụ nữ đang bước tới. Đó chính là người phục vụ mà cô nhìn thấy trước khi hôn mê.

“Sao cô lại bắt tôi? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Có thể mang cô đi từ Lam gia, nhất định người phụ nữ này đã cấu kết với Lam gia. Chỉ có điều, theo bản năng, cô nghi ngờ Liễu Thi Nhã hơn.

“Bắt cô? Ha, còn trấn định thế à? Đợi chút nữa, cô cũng sẽ mất mạng thôi.”

Trái tim Phong Tố Cẩn nhảy lên: “Cô muốn giết tôi? Cô không sợ sau khi giết tôi, cô cũng không sống được à?”

Thương Linh đi tới, ngồi xuống, nắm lấy cằm của Phong Tố Cẩn: “Hừ, không hổ là Phượng Hoàng Lam mà chủ tử muốn tìm. Chủ tử không biết tôi đã tới Bắc Quyền Thành, cô chết đi cũng sẽ không ai biết.”

Phong Tố Cẩn nhăn trán. Chủ tử? Phượng Hoàng Lam? Sao lại xưng hô kỳ quái như vậy?

Nhưng Phong Tố Cẩn vốn thông minh, chỉ qua mấy câu đã móc nối ra được một chút nội dung: “Vì chủ tử của cô muốn tìm tôi nên cô mới muốn giết tôi?”

“Không sai, không ai có thể thay đổi sắp đặt của chủ tử. Chiếm lấy sự chú ý của ngài ấy, cô phải chết!”

“Tôi không hiểu Phượng Hoàng Lam là gì cả. Có phải cô đã bắt nhầm người rồi không? Tôi cũng không biết chủ tử gì đó.”

“Linh hồn của cô mang ánh sáng của Phượng Hoàng Lam, nắm giữ lực lượng Phượng Hoàng Lam, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi. Chờ đến lúc tế địa, mở trận pháp ra là có thể giết cô, bao gồm cả linh hồn.”

Đôi mắt Phong Tố Cẩn mở to, cảm thấy những thứ mà người phụ nữ này nói quá mức kỳ diệu khiến cô không thể tin nổi.

Nhìn dáng vẻ mê man của Phong Tố Cẩn, Thương Linh hừ lạnh một tiếng: “Cô không cần phải hiểu vì rất nhanh thôi, cô sẽ mất mạng.”

“Tôi cũng không phải Phượng Hoàng Lam! Liễu Thi Nhã cố ý lừa gạt cô mà thôi!”

“Con nhỏ Liễu Thi Nhã ngu xuẩn kia cũng chỉ là một con cờ. Cô ta trở về Bắc Quyền Thành vì có nhiệm vụ phải tìm được cô.”

Phong Tố Cẩn còn chưa kịp nói thêm gì, đột nhiên có người vội vàng chạy vào: “Thương nữ sĩ, chúng ta bị bao vây rồi. Trên bầu trời đen nghịt xuất hiện một đội máy bay ném bom, trên mặt biển cũng xuất hiện một chiến đội đáy biển, thuyền của chúng ta đã bị bao vây cả trên biển và trên không.”

Sắc mặt Thương Linh thay đổi: “Cậu nói cái gì? Sao có thể như vậy? Sao có thể bị người khác tìm được nhanh như thế?”

Thương nữ sĩ quay đầu nhìn ra bên ngoài. Quả thực, có một chiến đội máy bay chiến đấu trên bầu trời đen nghịt. Sắc mặt cô ta cũng run lên.

Thương Linh tát một cái lên mặt Phong Tố Cẩn: “Mày nói đi! Rốt cuộc sau lưng mày đang có lực lượng gì bảo vệ?”

Cổ họng dâng lên vị ngòn ngọt, Phong Tố Cẩn híp mắt nguy hiểm nhìn Thương Linh: “Tôi nói rồi, cô muốn động tới tôi, có lẽ cô cũng không sống được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.