Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vừa đau lại vừa sợ, Liễu Thi Nhã la to: “A... Thương nữ sĩ mang người đi, mang người đi rồi...”
Nghe thấy Liễu Thi Nhã nói như vậy, tim Lam Bắc Thần hơi nhói. Đây chính là người mà hắn vẫn luôn yêu, thậm chí còn vì cô mà tổn thương Phong Tố Cẩn.
Không ngờ cô lại độc ác như vậy!
Hóa ra xưa nay Lam Bắc Thần hắn vẫn chưa hề hiểu rõ cô.
Hắn cứ nhìn Liễu Thi Nhã như thế, ánh mắt vừa tổn thương vừa đau đớn nhưng cũng không hề ngăn cản người của Quân Mặc Hàn làm bất kỳ điều gì.
Hắn biết, nếu hắn ngăn cản, người mà Quân Mặc Hàn muốn động đến chính là Lam gia.
Bây giờ việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm được Phong Tố Cẩn.
Dưới thủ đoạn tra hỏi phi thường của Dạ Tinh, Liễu Thi Nhã la to, nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Năm ngón tay đều bị bẻ gãy, cô ta đau đớn run rẩy không thôi.
Sau khi lấy được tất cả tin tức, Quân Mặc Hàn đá một cước, Liễu Thi Nhã bay lên không trung rồi rơi xuống như một con diều rách.
Phanh — một tiếng, cô ta ngã xuống, lục phủ ngũ tạng như muốn văng ra ngoài. Cô ta gắt gao trừng mắt nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Lam Bắc Thần muốn đi qua xem Liễu Thi Nhã một chút.
Dạ Tinh châm chọc nói: “Hừ, hóa ra Lam thiếu gia thích loại phụ nữ như thế. Không chết được đâu, chết thì lợi cho cô ta quá rồi.”
Bước chân Lam Bắc Thần đột nhiên dừng lại, hắn thương tâm nhìn Liễu Thi Nhã. Cô đã lừa hắn, lừa hắn rất thảm.
Cô có nhiều tin tức và nhiều chuyện như thế nhưng hắn không biết gì cả.
Hóa ra buổi đính hôn này cũng chỉ là một kế hoạch trong nhiệm vụ. Căn bản, cô muốn hại Phong Tố Cẩn.
Hóa ra trước đó trên mạng nói rất đúng. Hắn là tra nam, hắn có mắt nhưng lại không biết kim khảm ngọc, xem bảo vật như cỏ ven đường, lại xem cỏ ven đường như bảo vật.
Lam Bắc Thần nở nụ cười tự giễu. Trong giây lát, trong lòng hắn dâng lên một nỗi hối hận thật lớn.
Làm sao đây? Hắn có lỗi với Phong Tố Cẩn nhưng đã không thể cứu vãn được nữa.
Lam Bắc Thần đau đớn ôm ngực ngồi xuống.
Quân Mặc Hàn dẫn người ra ngoài từ cửa ngầm, bắt đầu tìm kiếm nhưng lại phát hiện, vừa ra khỏi cửa ngầm, tất cả manh mối đều bị chặt đứt.
Nhưng Quân Mặc Hàn có năng lực nhìn một lần là sẽ không quên. Người phục vụ kia, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhớ rõ.
Quân Mặc Hàn nhanh chóng bảo người cầm giấy bút tới, vẽ lên rồi vận dụng tất cả cọc ngầm, dùng tất cả lực lượng ở Bắc Quyền Thành bắt đầu tìm kiếm Phong Tố Cẩn.
Dạ Tinh chấn động. Tất cả cọc ngầm đều được Quân thiếu bồi dưỡng hơn mười năm, bây giờ cứ để bại lộ như vậy sao?
Nhưng anh ta cũng biết, đừng nói là cọc ngầm, cho dù lấy mạng đi cứu thì Quân thiếu cũng sẽ không do dự.
Anh ta không rõ tại sao Quân thiếu lại chỉ đối tốt với một mình thiếu phu nhân như thế.
Toàn bộ Bắc Quyền Thành lâm vào một trận khí áp đê mê. Tất cả các tuyến đường chính đều bị binh lực cao cấp vây lại, lục soát tin tức ở khắp mọi nơi.
Từng giờ trôi qua, sắc trời cũng dần trở tối.
Dưới sự trấn áp của binh lực cao cấp, toàn bộ Lam gia và các tân khách đều không thể không an tĩnh chờ đợi.
Nhưng Phong Tâm Tinh lại sợ hãi, đang run rẩy không ngừng. Phong lão phu nhân trấn định cô ta: “Đừng sợ, đừng để người ta nhìn ra được gì.”
“Vâng.”
Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều như giày vò Quân Mặc Hàn. Anh đang nhẫn nhịn giết người, đang nhẫn nhịn sợ hãi, sợ hãi mất đi A Cẩn của anh.
Hơn mười năm. Từ lúc cô mơ hồ nằm mộng, lúc cô gọi anh là Hàn ca ca, anh đã khẳng định, cô chính là cô bé hơn mười năm trước.
“A Cẩn, lần này đừng rời đi nữa! Đừng lại dọa anh.”
Bảy giờ tối, rốt cuộc tin tức cũng đã đến. Thì ra Thương nữ sĩ kia đưa Phong Tố Cẩn rời đi từ địa đạo của Phong gia, bây giờ đang trên biển Bích Khuynh.