Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Từ trước đến nay Lam Bắc Thần vẫn luôn tỉnh táo, vậy mà giờ khắc này hắn lại như một kẻ vô hồn, hoàn toàn bị những thứ trước mắt làm kinh sợ. Hắn thậm chí cũng hoài nghi bản thân mình có phải là đã nhìn lầm hay không, có lẽ xuất hiện trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi!
Nhưng chính Quân Mặc Hàn đã kích thích hắn tỉnh táo lại.
Người trước mặt nói cái gì hắn cũng đều không chú ý kĩ, duy chỉ có bốn chữ “A Cẩn của tôi” là hắn nghe được rõ ràng nhất. Bốn chữ này giống như lặp đi lặp lại, không ngừng quanh quẩn bên tai hắn, khiến tâm hắn đột nhiên trống rỗng, buồn bực, hô hấp có chút không thông.
Bao nhiêu xưng hô thân mật, bao nhiêu cử chỉ thân mật, hai người này, hai người này!
Quân Mặc Hàn nhìn phản ứng của Lam Bắc Thần, đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh, liễm diễm sâu kín.
“Đúng rồi, trên mặt A Cẩn của tôi cũng bị người nào đó cào bị thương, móng tay người kia cũng thật là dài.”
Lời nói của anh có ý tứ sâu xa, ngón tay cũng nhẹ nhàng phất qua nơi bị móng tay cào trên mặt Phong Tố Cẩn, mặc dù bây giờ đã không nhìn thấy nữa nhưng vẫn còn có chút vết tích.
Lam Bắc Thần lúc này cũng nhìn thấy vết thương nhỏ xíu kia trên mặt Phong Tố Cẩn, nhìn vào giống như là bị cái gì bén nhọn vạch phá.
Là móng tay sao? Người mà người đàn ông này nói là ai?
Phong Tố Cẩn nhìn sắc mặt Lam Bắc Thần càng ngày càng nặng nề, đôi mắt mang theo sắc lạnh, đột nhiên có một loại cảm giác hả giận. Cô lạnh lùng nói với Lam Bắc Thần.
“Lam Bắc Thần, anh đã cho là tôi không phải loại người gì tốt, vậy tôi liền làm người xấu đến cùng vậy. Anh cảnh cáo Liễu Thi Nhã, tôi nhìn thấy cô ta một lần liền đánh một lần, nếu cô ta không muốn bị đánh, tốt nhất nhìn thấy tôi nên đi đường vòng.”
Hiện tại lực chú ý của Lam Bắc Thần đã sớm không còn trên thân Liễu Thi Nhã, hắn chỉ nhìn chằm chằm Quân Mặc Hàn trước mặt.
Người này rốt cuộc là ai? Chẳng những dung mạo kinh người, thế gian hiếm có, ngay cả một thân khí phách cũng cao quý tuyệt trần.
Hắn tự nhận chính mình rất quen thuộc với các đại gia tộc tại Bắc Quyền Thành nhưng xưa nay không biết còn có một vị kinh tài tuyệt diễm như thế này.
Lam Bắc Thần cẩn thận quan sát Quân Mặc Hàn, anh cũng đang quan sát hắn, chính là một kẻ như vậy làm tổn thương vợ của anh, khiến vợ của anh đau lòng?
Không thể không nói, Lam Bắc Thần cũng là một nhân vật, chỉ có điều ánh mắt lại không tốt, vậy mà coi một kẻ như Liễu Thi Nhã.
Trong lúc vô tình, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, ngay cả trong không khí dường như có cả dòng điện “rắc rắc” hiện lên.
Phong Tố Cẩn nhìn ánh mắt Lam Bắc Thần, giống như không phải ở trên người mình mà là hắn đang nhìn Quân tiên sinh. Cô lập tức đứng trước mặt Quân Mặc Hàn, ngăn trở ánh mắt Lam Bắc Thần.
“Lam Bắc Thần, chúng tôi không có thời gian đây nói nhảm với anh, anh tốt nhất nên đem lời của chúng tôi chuyển cho Liễu Thi Nhã.”
Nói xong, Phong Tố Cẩn quay người kéo tay Quân Mặc Hàn, nhỏ nhẹ nói.
“Chúng ta về nhà.”
Mặc dù thanh âm của Phong Tố Cẩn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn bị Lam Bắc Thần nghe được, cả người hắn phảng phất bị kích thích.
“Tố Cẩn, anh ta là ai?”
Phong Tố Cẩn quay người nhìn lại.
“Lam Bắc Thần, anh đang chất vấn tôi?”
Tựa như nghĩ đến cái gì, đôi mắt Phong Tố Cẩn chuyển một cái, nói.
“Ồ, quên nói với anh, đây là chồng tôi. Lúc trước chẳng phải anh còn xem thường tôi sao? Không phải tôi đã nói với anh là tôi kết hôn rồi sao? À, đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã không cưới tôi, để tôi có thể gặp được tiên sinh nhà tôi. Anh ấy vậy mà lại tốt hơn anh gấp trăm lần, đối xử với tôi cũng rất tốt, chúng tôi đều tốt như vậy, anh nói tại sao tôi phải rảnh rỗi không có chuyện gì lại đi tìm Liễu Thi Nhã nhà anh, thật buồn cười.”
Phong Tố Cẩn đây là triệt để vả mặt Lam Bắc Thần.
Lam Bắc Thần hiển nhiên không tiếp thu nổi sự thật như vậy.
“Em... em thật sự kết hôn?”
Thời điểm hắn hỏi ra câu này, thân thể cũng khẽ run.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥