Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trong nháy mắt Lam Bắc Thần liền bị Liễu Thi Nhã khơi dậy sự bất mãn và lửa giận đối với Phong Tố Cẩn.
Nhìn cô tiếu dung tươi đẹp nhưng Liễu Thi Nhã của hắn lại có vết thương chằng chịt. Tay đang cầm tay lái của hắn đều siết chặt.
Hắn đột nhiên phanh xe, xe vừa ngừng liền trực tiếp xuống xe, đi về phía Phong Tố Cẩn.
Lam Bắc Thần đi đến trước mặt Phong Tố Cẩn, ánh mắt âm trầm, hai tay để bên người đều nắm thành quả đấm.
“Phong Tố Cẩn!”
Ánh mắt của cô vốn đang rơi vào cửa siêu thị, đang đợi Quân Mặc Hàn đi ra, đột nhiên nghe thấy thanh âm tức giận như vậy liền quay đầu nhìn lại. Cô sửng sốt một chút, lại nhìn chiếc xe cách đó không xa, cô thông minh cũng có thể đoán được là chuyện gì.
Cô cong môi cười nhạt.
“Lam Bắc Thần, anh muốn động thủ với tôi sao? Hay là Liễu Thi Nhã đã nói với anh cái gì nên khiến anh tức giận với tôi như vậy?”
Lam Bắc Thần nhìn độ cong trào phúng nơi khóe miệng của cô, chẳng biết vì sao cỗ lửa giận kia cũng nhàn nhạt tản đi.
“Phong Tố Cẩn, vết thương trên người Thi Nhã là do cô đánh?”
Ánh mắt Phong Tố Cẩn trầm xuống.
“Cô ta nói với anh như vậy? Sau đó anh liền tin là tôi khi dễ cô ta? A, Lam Bắc Thần, chúng ta bên nhau hai năm, rốt cuộc thì anh vẫn không hiểu rõ tôi.”
Ánh mắt Lam Bắc Thần ngày càng thâm thúy, lúc này cũng có chút bình tĩnh lại, chỉ là giữa Phong Tố Cẩn và Liễu Thi Nhã, hắn vẫn theo bản năng nghiêng về Liễu Thi Nhã hơn.
Lam Bắc Thần khẽ dừng một chút, lại chậm rãi nói.
“Phong Tố Cẩn, chuyện lúc trước đúng là anh không đúng. Chuyện hôn lễ anh cũng có chút gấp gáp không chuẩn bị kịp, ngày hôm đó Thi Nhã đột nhiên bị tai nạn xe phải nhận viện, lúc đó anh vừa mới biết được tin tức nên bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.”
Phong Tố Cẩn nhớ tới chuyện trong hôn lễ, ánh mắt cũng lạnh xuống.
“Lam Bắc Thần, anh có biết chuyện ngày đó anh làm khiến tôi phải chịu bao nhiêu tổn thương, bây giờ anh còn dám lấy chuyện ngày đó ra nói.”
“Thật xin lỗi, Phong Tố Cẩn, anh biết là anh có lỗi với em, nếu em có gì bất mãn có thể nhắm vào anh, đừng động thủ với Liễu Thi Nhã, cô ấy là người vô tội.”
Phong Tố Cẩn sâu sắc nhìn Lam Bắc Thần, đột nhiên nở nụ cười tự giễu, ánh mắt cũng trở nên thê lương.
“Ra đây là thái độ của anh, tôi hiểu rồi.”
Lam Bắc Thần nhìn thấy cô như vậy, không hiểu vì sao trong lòng có chút khó chịu, hắn chỉ tự nói với mình đây là cảm giác áy náy.
Hắn nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, tựa như đang áp chế cảm xúc nào đó.
“Phong Tố Cẩn, lần này anh không động thủ với em, lần sau em cũng không được tiếp tục tổn thương Liễu Thi Nhã nữa.”
Phong Tố Cẩn sâu sắc nhìn hắn.
“Đây là uy hiếp sao?”
“Phong Tố Cẩn, em hiểu ý của anh.”
Thanh âm của cô đột nhiên nâng cao.
“Chẳng lẽ lần tiếp theo anh còn có ý định đánh tôi? Lam Bắc Thần, anh thật là không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy, dù thế nào thì tôi cũng từng là vị hôn thê của anh đó.”
Ngay lúc cả người cô căng thẳng, thân thể cô đột nhiên rơi vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Quân Mặc Hàn, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy anh, trong nháy mắt lòng cô liền trở nên ấm áp. Thì ra cô không chỉ có một mình, cô còn có anh.
Quang mang trong mắt Quân Mặc Hàn có một tia hàn vụ, lạnh lẽo nhìn Lam Bắc Thần, phong thái cao nhã, môi mỏng khẽ động.
“Lam Bắc Thần? Cậu có thể cảnh cáo Liễu Thi Nhã của cậu, bảo cô ta sau này nên đi đường vòng, nếu không A Cẩn của tôi gặp một lần sẽ đánh một lần.”
Khi Lam Bắc Thần nhìn thấy Quân Mặc Hàn thân mật ôm lấy Phong Tố Cẩn như vậy, đầu hắn giống như nổ tung, âm thanh ong ong cứ vang lên trong đầu.
Những thứ này đến quá đột ngột, hắn căn bản chưa hề chuẩn bị tâm lý.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥