Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 137: Chương 137: Hết lòng chăm sóc




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Đương nhiên bọn họ cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của Quân Mặc Hàn cho nên sẽ không trắng trợn làm hại Phong Tố Cẩn, thế nhưng nếu như Phong Tố Cẩn có nhược điểm gì đó thì cũng có thể lấy ra gây khó dễ với Quân Mặc Hàn.

Những người âm thầm không phục Quân Mặc Hàn tính toán cũng rất tốt, vậy cũng phải nhìn xem bọn họ có bản lĩnh nắm được nhược điểm của Phong Tố Cẩn hay không.

Phàm là người muốn tới gần Phong Tố Cẩn đều bị Quân Mặc Hàn xử lý sạch sẽ chứ đừng nói chi là thu thập tin tức hay ảnh chụp. Cho dù có là thám tử tư quốc gia thì cũng không dám nhận công việc này, bởi vì bọn họ đều nhận được cảnh cáo từ Ám Các.

Ám Các đó là tổ chức gì?

Đây chẳng qua là thế lực hắc ám tồn tại trong truyền thuyết, trải rộng toàn bộ quốc gia, nghe nói có địa vị phi phàm trong quốc tế. Nhưng những thứ này cũng chỉ là trong truyền thuyết, ai cũng không biết tin tức cụ thể thế nào. Nhưng khi người Ám Các chân chính xuất hiện thì tổ trinh thám cũng không dám phản kháng mệnh lệnh của bọn họ.

Mấy ngày sau Phong Tố Cẩn thật sự tỉnh lại, cũng đã có tinh thần, vết thương trên người là dùng thuốc tân tiến nhất quốc tế, sau khi cắt dây thì vết thương khép lại cũng tương đối tốt.

Chỉ có điều cô vẫn không thể hoạt động ở phạm vi lớn, thân thể chịu vết thương lớn, cho dù là muốn ngồi xuống thì cũng phải thật nhẹ nhàng. Ngay từ đầu làm cái gì cũng đều gặp khó khăn.

Mỗi ngày Quân Mặc Hàn đều vội vàng đi làm, chỉ cần tan việc là anh sẽ đến bệnh viện trông coi cô.

Ban ngày sẽ có nhân viên hộ lý chiếu cố cô hai mươi bốn giờ. Ban đêm Quân Mặc Hàn cũng không mượn tay người khác, anh sẽ đích thân chăm sóc cô. Điều này làm cho Phong Tố Cẩn rất không quen, thậm chí cũng có chút quẫn bách.

Nhất là lúc cô muốn đi toilet, Quân Mặc Hàn đều sẽ nhẹ nhàng ngồi xuống muốn cõng cô. Trên người cô có vết thương, Quân Mặc Hàn không tiện bế cô nên lựa chọn để cô nằm sấp trên lưng.

Thế nhưng cho dù thế nào thì Phong Tố Cẩn cũng không cần, kiên trì tự mình đi.

Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nhẹ nhàng đỡ cô.

Trong phòng bệnh VIP có toilet riêng, mỗi lần Phong Tố Cẩn đi toilet, cảm giác Quân Mặc Hàn đứng ở bên ngoài, xấu hổ không dám làm ra tiếng động lớn. Cho nên sau đó, chỉ cần vào ban đêm cô đều sẽ ít uống nước hoặc thậm chí là không uống.

Quân Mặc Hàn không biết tâm tư của cô, anh chỉ rất có lòng chăm sóc cô. Thấy ban đêm cô không muốn uống nước, anh liền nghĩ cách bảo người ta làm một chút cháo khai vị mang tới để ban đêm Phong Tố Cẩn uống.

Quân Mặc Hàn cầm bát, múc một muỗng rồi thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng cô.

“Độ ấm vừa đủ.”

Phong Tố Cẩn nhìn động tác của Quân Mặc Hàn, trái tim bình tĩnh như nước giống như có một cục đá rơi xuống, kích thích một đợt thủy triều.

Mấy ngày nay anh ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc cô khiến trong lòng cô vô cùng xúc động.

Từ sau khi cha mẹ không thể nào chăm sóc cho cô nữa, bất kể là cô bị bệnh thế nào thì cũng đều tự mình gánh. Cô không nỡ dùng tiền để nằm viện hay mua thuốc, cũng chỉ làm chút phương thuốc dân gian, lấy một chút dược liệu trên núi, tự mình đun thuốc.

Đây cũng là lần đầu tiên có người chăm sóc cô như vậy, còn tự thân đút cô ăn cơm húp cháo.

Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn không ăn, mi tâm khẽ động, ấm giọng hỏi.

“Không muốn húp cháu sao? Gần đây em uống rất ít nước, như vậy không tốt với cơ thể nên anh bảo người nấu chút cháo. Em nếm thử xem, hương vị rất tốt.”

Ánh mắt Phong Tố Cẩn rung động, trong nội tâm cô có rất nhiều cảm xúc xông lên, có mấy lời không nói ra được.

Mấy ngày nay bởi vì Quân Mặc Hàn dốc lòng chăm sóc nên cô cũng giống như quên đi tổn thương và đau đớn khi ngày đó bị đâm một dao. Quân Mặc Hàn tiếp tục múc từng muỗng, nhẹ nhàng thổi rồi cho Phong Tố Cẩn uống, động tác ôn nhu cẩn thận như đang đối đãi với vật báu.

***

Vote chương để sớm có chương mới nha ♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.