Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần hít sâu vài ngụm rồi mới nâng bước chân cứng ngắc đi về phía trước. Quân Mặc Hàn đi được vài bước, giống như nghĩ tới gì đó, cao quý quay người, trên người tản ra khí tức lười biếng xa hoa, nhàn nhạt nhắc nhở.
“Lam thiếu gia, đừng quên rằng cậu và Liễu Thi Nhã sẽ đính hôn, cậu vẫn nên quan tâm người bên cạnh mới phải.”
Sắc mặt Lam Bắc thật sự rất tệ.
“Tôi biết rồi, chỉ là tất cả những thứ xảy ra với Phong Tố Cẩn lúc này rốt cuộc cũng là có liên quan tới việc ban đầu tôi hủy bỏ hôn ước, tôi chỉ hi vọng cô ấy sống tốt mà thôi.”
Quân Mặc Hàn đột nhiên bật cười, một tay anh đút trong túi quần, từng bước chậm rãi đến trước mặt Lam Bắc Thần.
“Hi vọng cô ấy sống tốt?”
Thanh âm của Quân Mặc Hàn rất nhạt nhưng Lam Bắc Thần vẫn nghe ra ý cười khẽ trong đó. Hắn cho thể cảm nhận được khí tràng của người đàn ông này mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng trong xương cốt của hắn vẫn có một cỗ tôn quý, hắn nhã nhặn nói.
“Thị trưởng Quân, là tôi có lỗi với cô ấy, tôi thực sự hi vọng cô ấy sống tốt.”
Quân Mặc Hàn nhíu mày, thanh nhuận ưu nhã cất giọng.
“Lam Bắc Thần, nếu như cậu hi vọng cô ấy sống tốt thì lúc trước đã không đối xử với cô ấy như vậy. Cậu có biết, cậu phá hỏng toàn bộ hi vọng của cô ấy, khiến cô ấy tuyệt vọng thế nào không? Tôi vốn không nên nói những lời này nhưng tôi cảm thấy Lam thiếu gia cậu không gánh nổi một thân trách nhiệm này.”
Lam Bắc Thần nghe xong câu này cả người đều chấn động, trên mặt cũng có cảm giác đau rát.
“Thị trưởng Quân, có lẽ phương thức xử lý của tôi là sai nhưng khi ấy tôi chỉ là kiên trì tâm trung sở ái, nếu như thị trưởng Quân yêu một người thì sẽ hiểu.”
Quân Mặc Hàn lắc đầu.
“Lam Bắc Thần, là đàn ông, bất luận là yêu hay không yêu thì cũng không thể phế bỏ trách nhiệm.”
Nói xong câu đó, Quân Mặc Hàn cũng không dừng lại nữa, ưu nhã quay người bước đi.
Từ trước tới nay thời gian của Quân Mặc Hàn đều là quý báu, anh sẽ không lãng phí bất kỳ một chút thời gian nào, cuộc đối thoại của anh và Lam Bắc Thần cũng chỉ đến thế thôi, không cần thiết phải nói quá nhiều.
Mà Lam Bắc Thần vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nghĩ tới những lời của Quân Mặc Hàn rồi lại nhớ tới cuộc trò chuyện của mấy nhân viên nữ ở công ty, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói nhỏ.
“Chẳng lẽ tôi thật sự sai lầm rồi sao?”
Thế nhưng hắn vẫn cẩn thận hiểu được một câu cuối cùng của Quân Mặc Hàn, vẻ mặt biến đổi.
Chẳng lẽ giữa Quân Mặc Hàn và Phong Tố Cẩn cũng không có tình yêu?
Hắn có thể khẳng định, trước khi hắn từ hôn, Phong Tố Cẩn vẫn không biết tới Quân Mặc Hàn, đoán chừng lúc đó Quân Mặc Hàn còn đang ở trấn Thanh Đằng. Thời gian ngắn ngủi như vậy, Phong Tố Cẩn cũng không có khả năng yêu người khác.
Nếu là như vậy thì hai người ở bên nhau vì cái gì?
Chuyện này Lam Bắc Thần cũng không nghĩ ra được.
Trong mấy ngày Phong Tố Cẩn hôn mê bất tỉnh, Quân Mặc Hàn ở bộ chính khách, quyết đoán chỉnh đốn và cải cách một số chuyện, nhanh chóng đem một phần lợi ích của Bắc Quyền Thành nắm trong tay. Tác phong và thủ đoạn của anh nhanh nhẹn mạnh mẻ khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi nhưng cũng không thể không có một nhận thức mới đối với Quân Mặc Hàn.
Tác phong của Quân Mặc Hàn nhanh nhẹn mạnh mẻ, chấn nhiếp một số người, nhanh chóng nắm được một phần quyền lợi. Thế nhưng cũng làm cho một số người không dám xem thường anh, cũng có người âm thầm muốn nghĩ biện pháp đối phó với anh. Chỉ là thời gian phản ứng của những người kia có chút chậm, đã đánh mất tiên cơ nên mới để cho Quân Mặc Hàn nắm quyền trong tay.
Quyền lợi đã bị người ta nuốt lấy, nếu muốn để người ta nhả ra là chuyện không thể nào. Cho nên những người này cũng chỉ có thể chậm rãi tính toán.
Tạm thời còn không tìm được chuyện gì có thể đối phó với Quân Mặc Hàn nên tầm mắt của bọn họ liền nhắm vào Phong Tố Cẩn.
Bọn họ cảm giác Phong Tố Cẩn đối với Quân Mặc Hàn khẳng định là không tầm thường, cũng là có lẽ là nhược điểm của Quân tiên sinh.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥