Edit by Băng
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nghe thấy tiếng tin tức trên tivi, là về Mễ gia.
Cô bước nhanh một chút, đi tới ngồi xuống sa lon, cùng Quân Mặc Hàn theo dõi tin tức.
“Gần đây chúng tôi phỏng vấn thiếu gia Mễ gia Mễ Lương Ngân, Mễ thiếu công bố, trước đó là có người cố ý nhắm vào Mễ gia mà tung tin vịt, tin tức trong phòng thí nghiệm đều là giả dối, làm như vậy, mục đích là đả kích địa vị thương nghiệp của Mễ gia, làm giảm số định mức của Mễ gia trên thị trường... Thời điểm Mễ thiếu gia nhận phỏng vấn, ung dung tự tin nói, không làm gì sai thì không sợ...”
“Về chuyện mỹ phẩm giả, cũng là do nội bộ có nhà hóa học tự ý thay đổi nguyên liệu... Bọn họ đã tiến hành xử phạt nhà hóa học kia... Về phần mỹ phẩm giả đã bán ra, Mễ gia nguyện ý dùng giá gốc thu mua lại... Đối với chuyện mỹ phẩm này, tiểu thư Mễ gia, Mễ Lương Sắt nguyện ý tiến hành buổi họp báo thử nghiệm sản phẩm, tự thử nghiệp mỹ phẩm trên mặt mình, để cho phóng viên theo dõi toàn bộ quá trình, nhìn thấy hiệu quả chân chính...”
Sau khi xem xong những tin tức này, Quân Mặc Hàn liền tắt Tivi đi.
Phong Tố Cẩn đang xem say sưa ngon lành, Tivi lại đột nhiên bị tắt, có chút khó hiểu nhìn Quân Mặc Hàn.
“Em còn chưa xem xong đâu!”
Quân Mặc Hàn sâu kín nhìn cô.
“Xem cái tin tức này, có suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ? Chính là Mễ gia làm người thật sự giả tạo, lại còn diễn trò, bất quá cũng có chút bản lĩnh, ở thời điểm tin tức bất lợi còn có thể áp dụng phương pháp cứu vãn lại như vậy, nếu mỹ phẩm sử dụng trên mặt Mễ Lương Sắt có hiệu quả rất tốt, không khéo có thể đưa Mễ gia lên tầm cao mới.”
Quân Mặc Hàn tán thưởng nhìn Phong Tố Cẩn.
“Thật sự có chút thông minh a, có thể nhìn ra được như vậy.”
Phong Tố Cẩn có chút ác hàn, chẳng lẽ ở trong mắt Quân Mặc Hàn, cô thật sự kém cỏi như vậy?
“Không đúng, anh hỏi suy nghĩ của em là có ý gì a?”
Quân Mặc Hàn cười cười không giải thích,
“Về sau em sẽ biết, ăn cơm trước đi!”
Phong Tố Cẩn bĩu môi.
“Anh nói chỉ nói một nửa, lòng em rất khó chịu!”
Cũng không biết vì cái gì, ở trước mặt Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn luôn luôn có thể thả lỏng bản thân, muốn nói cái gì đều có thể nói ra.
Cô cũng không biết cảm giác này là gì, tựa như cô có một loại tín nhiệm với hắn vậy.
“Nếu anh giải thích với em, phỏng chừng đến trưa em cũng không cần ăn cơm. Ăn trước đi, không thiếu chút thời gian đó.”
Phong Tố Cẩn nhu thuận gật đầu, theo Quân Mặc Hàn đi tới bàn ăn, cùng nhau ăn cơm.
Lúc này, cô ngồi đối diện Quân Mặc Hàn, ngẩng đầu lên vừa vặn có thể thấy được một vài dấu vết ở cổ hắn.
“Quân tiên sinh, trên cổ anh bị con gì cắn sao? Đỏ lên cả rồi! Nếu không gọi bác sĩ Khâu đến xem cho anh, bôi chút thuốc đi, mong là đừng bị dị ứng!”
Phong Tố Cẩn có cảm giác sau khi mình nói xong, sắc mặt Quân Mặc Hàn liền thay đổi, ánh mắt mang theo một tia ý vị thâm trường* nhìn cô.
*ý vị thâm trường: hứng thú, thích thú
“Tôi... Tôi nói sai gì sao?”
Quân Mặc Hàn sâu kín nhìn vào mắt Phong Tố Cẩn, thấp giọng nói.
“Tối qua bị một con mèo hoang nhỏ cắn, không phải là dị ứng, yên tâm đi!”
Phong Tố Cẩn có chút buồn bực, trong biệt thự sao lại có mèo hoang a?
Cô ở biệt thự này đã một đoạn thời gian, ngay cả tiếng mèo kêu cũng chưa từng nghe, càng đừng nói đến chuyện thấy một con mèo.
Nhìn thấy bộ dạng Phong Tố Cẩn vẫn còn đang nghi hoặc rối rắm, Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn dùng phần sau đũa gõ nhẹ vào đầu Phong Tố Cẩn.
“Nhanh ăn cơm đi, ăn xong anh sẽ nói một chút chuyện của Mễ gia và Phong gia cho em nghe.”
Nghe đến Phong gia, ánh mắt Phong Tố Cẩn liền trở nên sắc bén, cả người ngồi ngay ngắn nghiêm túc, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥