Edit by Lemon
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn nhìn tốc độ ăn như hổ đói của cô, múc một bát cháo đặt trước mặt Phong Tố Cẩn.
“Ăn từ từ, uống ngụm cháo, đừng để mắc nghẹn.
Phong Tố Cẩn sững sờ ngẩng đầu, nhìn Quân Mặc Hàn, bất thình lình mở miệng hỏi.
“Quân tiên sinh, anh đối với người khác cũng tốt như vậy sao?”
Quân Mặc Hàn thản nhiên nói.
“Người khác không phải vợ của anh, tại sao anh phải đối tốt với bọn họ?”
Chỉ một câu liền phá bỏ nghi hoặc của Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn thầm nghĩ, có phải mình tương đối may mắn hay không, trở thành vợ của Quân Mặc Hàn, còn được hắn đối tốt như vậy.
Nhưng Phong Tố Cẩn nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Quân Mặc Hàn lại đối xử tốt với mình như thế.
Phong Tố Cẩn biết mình không phải người đẹp nhất, trên người cũng không có thứ gì giá trị mà Quân Mặc Hàn cần.
Nhưng Phong Tố Cẩn không phải loại thích tự tìm phiền não, nếu không nghĩ ra, thì cô sẽ không nghĩ nữa.
Cô ăn một nửa điểm tâm, cũng học theo Quân Mặc Hàn, múc chén cháo cho hắn.
“Anh cũng ăn cháo đi.”
Quân Mặc Hàn nhìn bát cháo trước mặt mình, ánh mắt chớp tắt, khiến người khác khó nhìn được tâm tình của hắn.
Nhưng Phong Tố Cẩn cũng phát hiện khoé miệng của Quân Mặc Hàn khẽ nhếch lên mang theo ý cười.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Quân Mặc Hàn cười, Phong Tố Cẩn cảm giác tâm tình của mình cũng tốt lên một chút.
Dù là như thế, cô cũng không đoán ra Quân Mặc Hàn đang nghĩ gì, đáy mắt của hắn chứa chút ánh sáng tĩnh mịch, căn bản là nhìn không thấu.
...
Ăn xong điểm tâm, Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn cũng cần nghỉ ngơi, nhàn nhạt mở miệng
“Đi lên phòng với anh.”
Phong Tố Cẩn sững sờ, hoàn hồn rồi đuổi theo bước chân Quân Mặc Hàn.
Sau khi vào phòng, Quân Mặc Hàn chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.
“Ngồi xuống trước đi.”
Lúc này toàn thân Quân Mặc Hàn đều toả ra một cỗ khí thế cường đại, khiến cho người khác không tự chủ được làm theo lời hắn.
Phong Tố Cẩn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Ngay sau đó, Quân Mặc Hàn cầm hai tập văn kiện bên cạnh, để trước mặt Phong Tố Cẩn.
“Đây là tư liệu của Mễ gia và Phong gia, anh nghĩ em sẽ cần nên đã chuẩn bị đủ.”
Phong Tố Cẩn chấn kinh, ngẩng đầu cảm kích nhìn Quân Mặc Hàn, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.
Quân Mặc Hàn tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ xuống thành ghế.
“Nhìn anh như vậy làm gì? Không muốn mở ra nhìn thử sao?”
Phong Tố Cẩn hoàn hồn, vội vàng mở tập văn kiện ra, nhìn thấy toàn bộ tài liệu cặn kẽ của người nhà họ Phong, cô có chút kinh ngạc.
Phần tài liệu này rất đầy đủ, mỗi tính cách đặc điểm của đối tượng đều được phân tích, sự kiện trong đời, ưu nhược điểm cũng đề cập rõ ràng.
Nếu như cô muốn đối phó Phong gia, đây tuyệt đối là một phần tư liêu quý giá, nói đơn giản hơn chính là cô lời to rồi!
Còn Mễ gia, mặc dù không kỹ càng như Phong gia nhưng cũng đầy đủ.
Cô không nghĩ rằng suy đoán lúc trước là đúng, chuyện ngày đó ở quán bar Dạ Vị Miên, quả nhiên là người Mễ gia làm.
Mễ gia một mặt là nhằm vào Phong gia, mặt khác là tiểu thư Mễ gia Mễ Lương Sắt luôn đối đầu với cô.
Sở dĩ Tống Thu Doãn thường xuyên nhằm vào cô, là liên quan đến Lam Bắc Thần, cũng liên quan tới Mễ Lương Sắt.
Mễ Lương Sắt cùng Phong Tố Cẩn lúc học đại học đều không đội trời chung, cho nên Mễ Lương Sắt thường lợi dụng Tống Thu Doãn, gây bất lợi cho cô.
Đại khái sau khi xem xong, sắc mặt Phong Tố Cẩn hơi trắng bệch, tay nắm tập văn kiện có chút cứng, muốn phát tiết tức giận trong lòng.
Cô giống như thủ thế chờ đợi hổ, chờ cho địch nhân một kích chí mạng.
Quân Mặc Hàn ngồi lẳng lặng, nhìn Phong Tố Cẩn, cảm giác được trên người cô tản ra sát khí, đáy mắt xẹt qua tia sáng, thoáng chút liền biến mất.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Team đã bạo chương, các cậu bạo vote nhé ♥ Bộ này 3074 chương, hiện tại chỉ edit đến chương 56, hãy theo truyện lâu dài nhé.
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥