Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Đôi mắt thâm thúy của Lam Bắc Thần mang theo một tia u quang.
“Thiếu phu nhân?”
Tống Thu Doãn nghe thấy thanh âm của Lam Bắc Thần đột nhiên trở nên trầm thấp, suýt chút sợ hết hồn.
“Đúng vậy, cô ấy ra vào đều có người bảo hộ, em cũng không thể nhìn thấy cô ấy, không nghĩ tới trước kia Phong Tố Cẩn luôn miệng nói muốn ở bên anh lại chẳng mấy chốc đã gả cho người khác. Em đều không hiểu được cô ấy vì sao lại có thể tùy tiện đem tình cảm xem như trò đùa như vậy được.”
Tống Thu Doãn dĩ nhiên cũng có chút ít thông minh, cô ta biết đàn ông không thích phụ nữ cay nghiệt, cho nên lúc cô ta nhắc tới Phong Tố Cẩn cũng tận lực dùng ngữ khí hoà nhã nói ra một chút “sự thật“.
Tính toán hạ thấp Phong Tố Cẩn để tôn cô ta lên nhưng lại không hề biết, cô ta nói thế chỉ làm trong lòng Lam Bắc Thần càng loạn thêm.
Trong đầu hắn lại lần nữa quanh quẩn những lời lúc sáng của Phong Tố Cẩn.
Cô ấy thật sự kết hôn? Cùng với người đàn ông kia? Hơn nữa nhìn người kia dường như cũng là người có chút bối cảnh. Không thể không nói, khí thế của người đàn ông kia rất mạnh nhưng rốt cuộc người đó là ai? Hôm nay hắn để người đi thăm dò nhưng cũng không tra được tin tức của người kia, chuyện này chỉ có thể nói rõ là người đàn ông kia không hề đơn giản.
Sắc mặt Lam Bắc Thần có chút ảm đạm, tựa như có gì đó nổ tung khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đều không thoải mái.
Tống Thu Doãn lặng lẽ quan sát sắc mặt Lam Bắc Thần, phát hiện sắc mặt của hắn thật sự không tốt, âm thầm đắc ý. Khiến Lam Bắc Thần cũng thất vọng với Liễu Thi Nhã thì cô ta mới có cơ hội.
Thế nhưng cô ta tìm thật lâu cũng không tìm được một chút tin tức xấu nào liên quan tới Liễu Thi Nhã, ngay cả khoảng thời gian phát sóng trực tiếp lúc trước Mễ Lương Sắt gây với Liễu Thi Nhã, một chút tin xấu kia cũng bị Lam Bắc Thần âm thầm đè xuống. Cho nên thật ra trong lòng cô ta rất đố kỵ với Liễu Thi Nhã, người phụ nữ kia không cần làm gì cũng có thể được Lam Bắc Thần che chở bảo vệ.
Nghĩ đến những thứ này, tay Tống Thu Doãn không ngừng nắm vuốt túi xách trong tay, tựa như coi Liễu Thi Nhã là cái túi xách kia mà ngược đãi.
Một lát sau bước chân Lam Bắc Thần mới dừng lại, cũng không đi tiếp, hẳn nỉ non nói.
“Hóa ra cô ấy thực sự kết hôn.”
Nếu như trước đó Lam Bắc Thần còn chút nghi ngờ thì bây giờ nghe Tống Thu Doãn nói như vậy, hắn cũng tin rồi.
“Lúc trước cô gặp cô ấy là vào lúc nào?”
“Là vào tháng trước, lúc cô ấy nằm viện.”
Mi tâm Lam Bắc Thần khẽ động.
“Lúc nằm viện?”
Chẳng lẽ lúc đó là cô nằm viện?
Cũng chính là lần đó Phong Tố Cẩn xảy ra tranh chấp với Liễu Thi Nhã bị hắn thấy được, hắn theo bản năng tin tưởng bảo vệ Thi Nhã. Khi đó, vẻ mặt Phong Tố Cẩn nhìn hắn rất bất thường, còn nói rất thất vọng với hắn.
Tống Thu Doãn cho là Lam Bắc Thần không biết, lanh chanh giải thích.
“Nghe nói người của Phong gia cũng mặc kệ cô ấy, lúc cha của cô ấy bị người trong viện điều dưỡng ném ra ngoài, cô ấy muốn ngăn cản nên bị người ta đánh, chính là nằm viện vào lúc đó. Không nghĩ tới sau đó cô ấy lại tìm được kim chủ, không đặt ai vào mắt. Dù sao trước kia em và cô ấy cũng là bạn tốt, muốn đi thăm cô ấy một chút, kết quả là bị chặn ở ngoài.”
Nhớ tới một lần kia, cô ta bị châm chọc, bị ném ra, cơn lửa giận liền xông lên đầu, lúc nói chuyện cũng mang theo một tia chua ngoa.
Lam Bắc Thần nghe xong chuyện này, cả người chấn động, thân thể cũng cứng ngắc, hắn quay người sâu sắc nhìn về phía Tống Thu Doãn.
“Cô nói là cha của cô ấy bị ném ra, cô ấy bị đánh?”
Tống Thu Doãn nhìn thấy Lam Bắc Thần ảm đạm lạnh lùng như vậy, bị kinh sợ giật mình, cơ hồ không chút nghĩ ngợi nói.
“Vâng, đúng vậy a, thanh danh của cô ấy ở Bắc Quyền Thành chúng ta đã như vậy, Phong gia xem cô ấy là sự hổ thẹn của gia tộc, cũng không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì của cô ấy.”
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥