Edit by Băng
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Ngay sau đó, bàn tay của Quân Mặc Hàn đè sau gáy cô, hạ xuống một nụ hôn!
Trong chớp mắt, trên người Quân Mặc Hàn tản ra hơi thở mị hoặc, tia sáng trong ánh mắt tựa như một vòng xoáy, có thể khiến tâm trí người khác bị cuốn sâu vào trong. Môi hắn mang theo ám hương lành lạnh áp lên bờ môi Phong Tố Cẩn, lưỡi đinh hương thấm lạnh thơm ngát.
Phong Tố Cẩn cảm nhận được hơi thở của Quân Mặc Hàn bao quanh, hai mắt mở to, có chút không biết phải làm sao, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc, tia sáng cuối cùng trong mắt dường như cũng bị ánh mắt gợn sóng của Quân Mặc Hàn nuốt chửng!
Toàn thân cô trở nên tê dại, đại não trống rỗng.
“A... Quân, Quân tiên sinh...”
Trong nháy mắt Phong Tố Cẩn hé miệng ra, Quân Mặc Hàn liền đưa đầu lưỡi của mình vào, khuấy động khí tức của cô.
Hơi thở của hai người lúc này như đan vào, quấn lấy nhau.
Ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Hàn ngày càng trở nên u ám, một bàn tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Phong Tố Cẩn, thấp giọng khàn khàn nói.
“Ngoan, nhắm mắt lại.”
Trong đầu Phong Tố Cần hoàn toàn trống rỗng, nghe thấy thanh âm của Quân Mặc Hàn, theo bản năng liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt mình lại.
Quân Mặc Hàn giống như đang phải ngấm ngầm chịu đựng loại tâm tình gì đó, chiếm đoạt tất cả khí tức của Phong Tố Cẩn, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, khuấy động...
Nụ hôn của Quân Mặc Hàn nhìn như ôn nhu, trên thực tế lại mang theo khí phách nồng đậm.
Vừa ôn nhu lại vừa khí phách, tựa như một cơn bão!
Toàn thân Phong Tố Cẩn run rẩy không dứt, lần đầu tiên cô cảm nhận được một dòng điện lưu mãnh liệt như vậy chảy trong cơ thể mình, cảm giác khó chịu kỳ quái cũng ngày càng dâng lên.
Liền giống như cảm giác đêm hôm đó vậy.
Cô muốn giãy dụa, lại bị Quân Mặc Hàn nhanh chóng ôm chặt lại, mạnh mẽ đem cô giam trong lồng ngực.
Nhiệt độ trong xe như đang bị thiêu đốt, chỉ có tiếng hít thở của hai người là vô cùng rõ ràng.
“A...”
Toàn bộ hô hấp của Phong Tố Cẩn đều là do Quân Mặc Hàn độ khí cho, cô hoàn toàn không biết làm thể nào để thở.
“Đồ ngốc, thở.”
Phong Tố Cẩn nghe được, liền hít thở một chút.
Hình thức hô hấp do độ khí thế này khiến toàn thân cô đều bị trêu chọc đến mềm nhũn, tựa như một vũng nước.
Vòng xoáy nơi đáy mắt của Quân Mặc Hàn lại càng sâu, bất quá tại thời điểm Phong Tố Cẩn hít thở không thông, hắn vẫn là buông lỏng cô ra.
Quân Mặc Hàn gắt gao ôm chặt lấy Phong Tố Cẩn đang hít lấy hít để.
Phong Tố Cẩn cố gắng ổn định hô hấp, từng ngụm từng ngụm thở dốc, khuôn mặt đều như hoàng hôn ráng đỏ, đôi mắt lại phủ một tầng sương mù.
Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng giúp Phong Tố Cẩn sửa lại tóc.
Hắn thấp giọng nói bên tai Phong Tố Cẩn.
“Hiện tại đã biết anh có thích phụ nữ hay không rồi chứ?”
Nghe được lời nói đầy ý tứ trêu chọc như thế, Phong Tố Cẩn chỉ hận mình không tìm được một cái lỗ mà chui xuống, nhiệt độ trên mặt ngày càng nóng bỏng.
Quân Mặc Hàn không trêu chọc Phong Tố Cẩn nữa mà ôn nhu giải thích.
“Bất luận Khâu Văn Tranh nói gì, em cũng đừng để ý nhiều, hắn không có ý xấu gì, chỉ là tính tình có chút cố chấp, nếu vừa rồi anh không để hắn nói với em vài câu, lần sau hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để có thể nói chuyện với em.”
“So với thời điểm anh không biết mình có thể có mặt hay không, thì chi bằng lần nói chuyện này để anh có thể nhìn thấy, ít nhất cũng biết được em có ổn không. Em hiểu được chứ?”
Phong Tố Cẩn ôm mặt, gật đầu.
“Vâng, đã biết.”
Nghe được thanh âm như tiếng muỗi kêu của cô, khóe miệng Quân Mặc Hàn không nhịn được nhếch lên.
“Ngồi chặt, anh đưa em về nhà.”
Tay Phong Tố Cẩn run rẩy thắt dây an toàn, cũng không dám ngẩng lên nhìn mặt Quân Mặc Hàn.
Dọc đường đi, Quân Mặc Hàn lái xe, Phong Tố Cẩn lặng im nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, dần bình tĩnh lại.
Cô không biết, tình huống hiện tại của mình và Quân Mặc Hàn là cái gì.
Nụ hôn vừa rồi khiến suy nghĩ của cô có chút loạn, cũng không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng cô hiểu được nội tâm của mình không hề bài xích.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥