Edit by Sà
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nhớ tới chuyện cô đã từng trải qua trước kia, ánh mắt Phong Tố Cẩn trở nên ảm đạm, chung quy vẫn còn một chút thương cảm.
Trong lòng cô khẽ thở dài, cô nhớ đến những lời bác sĩ Khâu đã nói, cũng nghĩ đến những việc mà Quân Mặc Hàn đã làm gf cô.
Nếu không có Quân tiên sinh, hiện tại cô cũng không biết mình có còn sống hay không!
Cho nên cô quyết định, cô muốn quên đi những chuyện trong quá khứ.
Cứ để quá khứ biến thành mây khói đi, về sau cô sẽ làm tốt vai trò của Quân phu nhân, sẽ đối đãi thật tốt với Quân Mặc Hàn, làm một người vợ tốt.
Tuy rằng Quân Mặc Hàn đang lái xe, nhưng hắn vẫn luôn chú ý đến thần sắc của Phong Tố Cẩn.
Xem thần sắc của cô cứ một chút lại cô đơn, một chút lại trở nên thanh thoát, Quân Mặc Hàn nhẹ giọng hỏi.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Phong Tố Cẩn ghé mắt nhìn Quân Mặc Hàn, nở nụ cười xán lạn.
“Tôi đang nghĩ, bác sĩ Khâu này thật sự quan tâm đến một người bạn như anh, anh ấy hi vọng anh có thể hạnh phúc.”
Phong Tố Cẩn nở nụ cười này xong, trong lòng trở nên nhẹ nhàng, phảng phất giống như đã buông bỏ được rất nhiều gánh nặng trong lòng.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn chợt loé.
“Không hiểu lầm lời cậu ấy nói à?”
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
“Không hiểu lầm, tôi hi vọng có người bạn quan tâm anh.”
Quân Mặc Hàn cười cười, không nói thêm gì, nhưng hiển nhiên tâm tình trở nên rất tốt.
Sau khi trở về biệt thự cũng đã đến thời gian ăn cơm chiều, Quân Mặc Hàn hỏi Phong Tố Cẩn.
“Em muốn ăn cái gì?”
Phong Tố Cẩn đang suy nghĩ một vài chuyện, đột nhiên nghe Quân Mặc Hàn hỏi như vậy, cô không chút nghĩ ngợi nói.
“Dựa theo phong tục đón gió*, có phải chúng ta nên ăn mì sợi không?”
*đón gió: mời khách từ phương xa đến dùng cơm
Nói xong, Phong Tố Cẩn cảm thấy có chút xấu hổ, cô tự mình yêu cầu như vậy, có phải là không tốt không?
Kỳ thật là cô đang nghĩ, Quân Mặc Hàn đi công tác lâu như vậy, lúc hắn trở về có lẽ phải ăn mì sợi, đón gió mà!
Quân Mặc Hàn ôn nhu nói.
“Em nói muốn ăn mì sợi, anh sẽ làm. Nếu như em muốn ăn món khác, chỉ sợ khả năng nấu nướng của anh sẽ không thể hiện tốt.”
Phong Tố Cẩn trợn to đôi mắt, nhìn Quân Mặc Hàn.
“Anh... Anh sẽ làm mì sợi?”
Bây giờ đàn ông biết nấu ăn rất ít, ở Bắc Quyền Thành, con cái của các nhà quyền thế đều đã không đụng đến bếp núc từ lâu.
Phần lớn đều là dựa theo người xưa đã nói, nói cái gì mà quân tử không được đụng đến bếp núc, còn nói cái gì mà thời gian của bọn họ dùng để làm những việc quan trọng hơn, sao có thể lãng phí vào chuyện nấu nướng!
Ngay cả cái tên Nạp Lan Vân Thanh ở đại học cũng không đụng đến bếp núc, càng đừng nói đến là làm mì sợi.
Lam Bắc Thần cũng không cần phải nói đến, trước kia đều là cô nấu cơm đưa cho hắn.
Có điều Phong Tố Cẩn lại không biết, về sau Lam Bắc Thần đã nấu canh để bồi bổ cho Liễu Thi Nhã.
Nghĩ đến hai người họ, Phong Tố Cẩn nhanh chóng lắc đầu, quên đi bọn họ.
Quân Mặc Hàn cũng biết được một số chuyện ngày nay, cho nên tưởng Phong Tố Cẩn lắc đầu là đang không tin rằng hắn biết nấu nướng.
“Không tin sao? Anh làm xong, em nếm thử sẽ biết có ngon hay không.”
Lúc này Phong Tố Cẩn trở nên kích động, hơn nữa ánh mắt đều đã mang theo mấy phần chờ mong.
Cô bỏ tạp chí trong tay xuống, đứng lên.
“Để tôi giúp anh?”
Quân Mặc Hàn gật đầu.
“Cũng được.”
Hai vợ chồng ở trong nhà bếp phối hợp với nhau, ngược lại là vô cùng ăn ý. Hai người nhìn chẳng giống một đôi vợ chồng mới cưới, trông cứ như là vợ chồng đã lâu năm.
Ở trong bầu không khí ấm áp như vậy, điện thoại của Phong Tố Cẩn đột nhiên reo lên.
Quân Mặc Hàn nhìn mì sợi, nói với Phong Tố Cẩn.
“Đi nhận điện thoại đi, ở đây cũng không cần bận gì nữa, một chút nữa mì sợi sẽ chín.”
Cho đến khi Quân Mặc Hàn đem mì sợi đặt trên bàn cơm, nhìn đến ghế sô pha, hắn thấy Phong Tố Cẩn tay cầm điện thoại đang ngồi phát ngốc ở đó, nói.
“Sao không nhận điện thoại?”
Phong Tố Cẩn tắt điện thoại đang reo trong tay đi.
“Là Lam Bắc Thần, tôi không muốn có liên hệ với những người trong quá khứ.”
Quân Mặc Hàn nhìn bộ dáng trẻ con của cô, đi tới khuyên bảo.
“Kỳ thật em không cần trở nên như vậy, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.”
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥