Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 188: Chương 188




Hai người đó đi ăn cơm riêng với nhau, trong nhà ăn lại nhiều người, mà người nhìn về hướng họ lại rất nhiều.

Cứ thế thì tin đồn giữa họ sẽ càng khó rửa sạch!

“Em nói muốn ăn món Pháp, đây chẳng lẽ không phải món Pháp sao?” Cảnh Thần Hạo cười nhẹ, về cách nói của cô, không khẳng định cũng không phủ định.

Cô mím môi cười, “Anh thắng rồi.”

Phục vụ nhanh chóng lên thức ăn, gà hầm kiểu pháp, thịt bò hầm rượu đỏ, đậu phụ nướng kèm sữa kiểu pháp, canh soup bắp...

Cô nhìn những món ăn quen thuộc, cầm dao nĩa lên, “Thực ra sau khi qua nước ngoài mới phát hiện, trong nước rất hiếm có mùi vị truyền thống, em nhớ tiệm này làm khá ngon.”

“Đương nhiên không tệ, em thích mà.” Cảnh Thần Hạo gật đầu, không thể uống rượu, chỉ đành uống nước cam với cô.

Ly hai người cụm nhau giữa không trung, âm thanh của ly vang lên.

Cho dù là đang cầm ly nước chanh, anh cũng nhìn cô, khó lắm hai người mới được đi ăn riêng thế này, anh không thể không thừa nhận, anh rất thích.

“Anh Cảnh!” Đang ăn vui vẻ, đột nhiên bên tai có âm thanh thanh lệ truyền tới.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Đường Tư Điềm và Đường Sóc đang đi đến chỗ họ, cô điềm tĩnh kêu lên, “Anh Đường, cô Đường.”

“Sao lại là cô?” Đường Tư Điềm có ấn tượng sâu sắc với cô, lần trước cùng ăn cơm, lúc Cảnh Thần Hạo uống say là cô đưa vào phòng.

Không ngờ ra đây ăn cơm cũng gặp hai người họ, vừa nói vừa cười, trông bộ dạng anh Cảnh có vẻ rất vui, anh chưa từng cười qua với cô thế này cơ mà.

Cho dù là trước mặt ai, bình thường đều là khuôn mặt lạnh lùng, vừa rồi cô xém tý nữa cho rằng người đàn ông đang nở nụ cười kia không phải là Cảnh Thần Hạo, thực tế chứng minh đúng là anh ta.

Đường Sóc và cô ta cùng nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, cô mang đến cho anh cảm giác quen thuộc, tuy nét mặt trang điểm có chút không giống.

Dương Dương lại giống Cảnh Thần Hạo như vậy, Bùi Dĩ Hàn và Bùi Nhiễm Nhiễm lại là một người!

Lúc này cô đang cầm dao nĩa, Chiếc nhẫn trên tay cô lóe mắt người nhìn, nó được đeo ở ngón áp út.

Sau đó nhìn Cảnh Thần Hạo, đôi tay anh rất bóng láng không có gì hết, cô kết hôn với ai?

“Tôi là thư ký trưởng của Cảnh Tổng, cùng anh ta đi ăn cơm rất bình thường, nếu cô Đường có ý kiến, xin nói trước mặt Cảnh Tổng.” Cô nói xong tiếp tục ăn, xem ra không vì sự xuất hiện của Đường Tư Điềm mà ảnh hưởng đến khẩu vị.

“Điều động nhân sự của Cảnh Thị chẳng lẽ phải báo cáo với cô sao?” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhanh chóng ngước nhìn Đường Sóc bên cạnh cô, “ còn chưa ăn?”

“Ăn rồi!” Đường Sóc cười đáp, anh thật mong rằng hôm nay Đường Tư Điềm không lôi anh ra ngoài, lần trước nhìn thấy họ bên nhau còn chưa chịu thôi, lần này thì cũng thấy sốc.

“Anh Hạo! Anh có thiếu thư ký không, em làm thư ký anh được không? Anh nhìn mặt cô ta là biết không chuyên tâm làm việc, sẽ giảm hiệu suất công việc.!” Đường Tư Điềm đi đến trước Cảnh Thần Hạo, còn xíu nữa thôi là kéo tay anh làm nũng.

Nhưng Cảnh Thần Hạo không để ý Đường Tư Điềm, mà nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi đối diện: “Ăn no chưa?”

“Chưa, hai người có thể nói tiếp.” Cô ngược lại muốn xem Đường Tư Điềm rốt cuộc muốn làm gì.

Cảnh Thần Hạo nghe lời cô nói xém tí nữa là đứng dậy kéo cô đi, rõ biết là Đường Tư Điềm sẽ không dễ từ bỏ, lại không chịu đi, còn để anh ở đây.

“Anh Hạo, anh đồng ý đi mà! Em nhất định sẽ cố gắng làm mà!” Đường Tư Điềm chớp chớp mắt, nũng nịu nhìn anh.

“Tôi không cần thư ký khác.”

“Anh Hạo, chức vụ khác thì sao?” Đường Tư Điềm không chịu thôi tiếp tục hỏi.

“Chả phải chiều này cô còn hẹn Du Gia tập yoga sao? Đi thôi!” Đường Sóc kéo cánh tay cô, lần đầu tiên cứng rắn ép cô đến thế.

“Anh, bỏ em ra! Em có lời muốn nói!” Đường Tư Điềm không cam tâm hét lên, nhưng sức cô không bằng Đường Sóc, đành bị anh kéo đi, trong đầu vẫn không từ bỏ nhìn lại phía sau, cô gái xấu xí đó lại đang cười!

Dựa vào đâu cô ta làm thư ký cho anh được, cô thì không!

Ra khỏi quán, Đường Sóc buông nhẹ tay, cô mới hết vùng vẫy, bất mãn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, sao anh không cho em nói, em khó khăn lắm mới gặp anh Cảnh!”

“Nếu đã gặp hắn, chẳng lẽ không thấy hắn đang ngồi bên người phụ nữ khác sao?” Anh với 1 khuôn mặt luôn nở nụ cười cũng trở nên khó coi.

Chưa nói đến việc Noãn Noãn và Dương Dương có phải con của Cảnh Thần Hạo không, chỉ riêng người phụ nữ đó, Cảnh Thần Hạo đối xử rất khác biệt, anh không kéo cô đi, không biết Cảnh Thần Hạo tức giận sẽ ra sao.

“Em thấy rồi, anh cũng cảm thấy cô ta không đẹp, thẩm mỹ của anh Cảnh bị gì vậy, lần trước dẫn cô ta đến buổi tiệc thì thôi đi, lần này còn ăn cơm riêng với cô ta! Anh, anh giúp em đi! Em phải vào Cảnh Thị, em phải canh chừng cô ta, không để cô ta đến gần anh Cảnh, mà như thế em sẽ được đến gần với mục tiêu em hơn!” Cô nghĩ đến đây thì hai mắt sáng rực, sao trước đây không nghĩ ra.

Vẫn là Bùi Dĩ Hàn cho cô cảm hứng này, Cảnh Thị chính là nơi gần Anh Cảnh nhất.

“Anh không phải không giúp em, đổi đề tài coi như là anh giúp em rồi, tuyệt đối không đợi đến hôm nay em bị hắn đuổi ra khỏi đây, bao nhiêu năm nay em không biết là hắn không thích em sao? Cảnh Thần Hạo thì em thôi đi!” Đường Sóc nói xong thì ngồi lên xe, mở cửa xe, “Lên xe”

“Không, anh không đồng ý giúp em, em không lên!” Đường Tư Điềm ngước miệng, lùi bước về sau, cô không tin Đường Sóc không giúp cô.

Cô là đứa con gái duy nhất của Đường Gia, từ nhỏ được cung phụng đến lớn, chỉ có Cảnh Thần Hạo dám đối xử với cô ta như thế, cô không cam tâm.

Mà đó là người đàn ông cô thích rất lâu, sao nói bỏ là bỏ được, cô tuyệt đối không!

Đường Sóc nghiêm túc nhìn cô, “bùm” đóng cánh cửa xe lại, quay đầu xe rời khỏi.

Không thể cứ tiếp tục dung túng cho cô làm loạn thế được!

Đường Tư Điềm nhìn thấy Đường Sóc lái xe đi, không dám tin vào mắt mình, người anh luôn yêu thương cô lại nói đi là đi sao.

Hức, tốt nhất là anh đi đi, dù sao anh Cảnh vẫn còn ở đây.

Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo sát vai nahu đi ra, “Em thấy Đường Tư Điềm thích anh nhiều năm lắm rồi! Anh không động lòng xíu nào sao?”

“Nếu thích ai đó mà nhận được hồi báo, thì 5 năm trước anh đã kết hôn rồi.” Cả đời anh chỉ cần thích một người là đủ rồi.

“Đừng nhắc chuyện cũ được không? “ Còn cảm thấy 5 năm trước cô chưa đủ thảm sao?

Nhà phá sản, bạn trai thanh mai trúc mã lấy người khác, cô một đến từ thiên kim nhà giàu thành cô gái đơn độc.

“Được, không nhắc.” Cảnh Thần Hạo nhân lúc cô không phòng bị, vòng tay ôm eo cô.

Đường Tư Điềm nhìn thấy họ đi ra, vừa định lên phía trước, nhìn thấy Cảnh Thần Hạo ôm eo cô.

Bước chân cô đứng yên tạ chỗ, không thể nhúc nhích, không được, không thể để con Bùi Dĩ Hàn ở bên cạnh anh Hạo được, chẵng phải là cánh hoa nhài cắm bãi cức trâu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.