Mọi người lúc này nghe vậy đều nhìn xem khối vuông nho nhỏ sứ thần cầm trên tay là thứ gì, cũng có chút tò mò, đồ vật nhỏ như vậy, trong một nén nhang khiến nó trở lại hình dạng cũ, vấn đề năm nay của sứ thần chỉ đơn giản thế thôi sao?
“Ta!” Lúc này một nam tử trẻ tuổi xung phong đứng lên, đây đúng là Trạng nguyên khoa cử năm nay, lần đầu tiên tham gia loại đấu với sứ thần này, khó tránh khỏi hưng trí bừng bừng, hùng tâm tráng chí!
“Hảo nam nhi, ái khanh, thắng trẫm sẽ có thưởng!” Hoàng đế vẻ mặt tươi cười nhìn Trạng nguyên, quả nhiên là tuổi trẻ hăng hái, nghé con mới sinh không sợ hổ a!
Sứ thần Tây phương này mỗi lần đến làm sao có đề nào là đơn giản? Điểm ấy Hoa Mạch Tiêu rất rõ ràng, nhưng là thấy được nam nhi tích cực khiêu chiến như vậy, trong lòng vẫn là vô cùng vừa lòng!
Trạng nguyên gia đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, để thể hiện, để biểu diễn chính mình, Trạng nguyên gia khí phách hiên ngang tiêu sái bước đến trước mặt sứ thần, tiếp nhận khối vuông nhỏ kia.
Vừa thấy là mỗi một mặt có những màu khác nhau, chỉ cần làm mỗi màu trở về một mặt là thắng lợi!
“Chuẩn bị tốt chưa? Tốt thì bắt đầu!” Sứ thần vẻ mặt tươi cười nhìn người tới, có vẻ rất nham hiểm.
“Đương nhiên!” Trạng nguyên gia vẫn luôn không để vật này vào mắt, không thèm nghĩ nhiều đã nói!
“Điểm hương!”
Trạng nguyên gia nghe vậy lập tức bắt đầu xoay khối vuông, mới đầu còn có chút ngượng tay, sau đó mới dần phát hiện chỗ nào cũng có thể chuyển động, chơi có vẻ vui, nhưng là vô luận xoay như thế nào, mỗi mặt đều sẽ thay đổi, hoàn toàn không thể làm được. Đành phải làm từ mặt một, dè dặt cẩn trọng để ô đã ở đúng vị trí không dời đi nữa mà dời ô khác.
Liễu Nguyệt Phi nhìn một màn này có chút buồn cười, thật giống bộ dáng một đứa trẻ ở hiện đại chơi rubik, cái này không phải tùy tiện xoay vài cái là có thể được.
Nhìn bộ dáng Trạng nguyên gia, Liễu Nguyệt Phi nhịn không được cười khẽ ra tiếng, vừa vặn bị Hoa Khanh Trần bên cạnh nhìn đến.
“Cười cái gì vậy?”
“Không có gì!” Liễu Nguyệt Phi cầm lấy một khối bánh hoa quế bỏ vào miệng, ngăn lại cái miệng vẫn không ngừng cười.
Biết nàng đang che giấu, Hoa Khanh Trần làm sao có thể bỏ qua, bàn tay to nhẹ nhàng cấu một cái bên hông Liễu Nguyệt Phi, thiếu chút khiến nàng lớn tiếng kêu lên! Chỗ đó là chỗ mẫn cảm của nàng a, vẫn luôn rất sợ nhột thôi, sư phụ thật đúng là đánh ngay tử huyệt của nàng!
“Ta nói ta nói!” Liễu Nguyệt Phi trong lòng Hoa Khanh Trần không ngừng nhổm lên, đầu hàng nói.
Một màn này bị Hoàng hậu trên thượng vị cùng Đường Hương Nhã nhìn đến, Hoàng hậu nhẹ nói một câu “Không biết nhục nhã!”
Đường Hương Nhã nghe vậy, khóe mắt lập tức cong lên. Hoàng hậu này không thích người nào thì cũng rất không hay ho!
Bên này, Trạng nguyên gia còn đang vật lộn sống chết với khối rubik, thật sự là hận không thể đập vỡ nó rồi ráp lại từng ô cho tốt!
Bên kia, Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần khanh khanh ta ta gắn bó, trong mắt người ngoài là vô cùng âu yếm, kỳ thực chính là Liễu Nguyệt Phi lười ghé vào trong lòng Hoa Khanh Trần không muốn đứng lên.
“Vật đó ta đã sớm chơi chán, nhìn thủ pháp chật vật của Trạng nguyên gia, đương nhiên muốn cười!”
“Nga, ngươi cư nhiên chơi chán rồi?” Hoa Khanh Trần có chút kinh ngạc, sao hắn không thấy nàng chơi lúc nào?
Liễu Nguyệt Phi đương nhiên đã chơi rồi, thử nghĩ sinh viên khoa lý như nàng, tính toán số liệu toán học, là người chế tạo máy móc, làm sao có thể không chơi rubik? Mục đích chính của việc chơi rubik chính là nắm vững kiến thức toán học cao cấp, rèn luyện trí nhớ, rèn luyện năng lực tính nhẩm!
“Lúc người không ở, ta chơi đùa a, người hàng năm đều phải đến kinh thành, để một mình ta trong núi, nhàm chán liền chơi một chút, chơi gần mười ngày đã chán quăng đi!” Liễu Nguyệt Phi chuyển mắt, nàng có thể nói nàng từ khi tới đây đã không chơi rubik sao? Bởi vì quá quen rồi cũng không có tính khiêu chiến nữa!
Hoa Khanh Trần nghe vậy cũng không chất vấn, bảo bối đồ đệ này của hắn đó giờ vẫn chỉ hứng thú được trong chốc lát, bất quá hắn tò mò là “Ngươi làm sao mà biết thứ này?”
“Ta là thủy tổ của nó, sứ thần Tây phương có thể nghĩ ra được, ta không thể sao?” Liễu Nguyệt Phi nói bừa, dù sao đối với người nước ngoài, nàng chính là nhìn không vừa mắt, ai bảo nàng chết trên tay loại người này?
Lúc này Trạng nguyên gia đã mồ hôi đầy đầu, nhìn nén hương cũng sắp cháy xong, trong lòng càng thêm sốt ruột, thứ này sao lại phiền toái như vậy!
“Vậy ngươi chơi như thế nào?” Hoa Khanh Trần nhìn bộ dáng Trạng nguyên gia, trong lòng lại không cười nổi, đây chính là quốc gia của hắn, mặc dù không vừa mắt một số người nhưng cũng không thể để người ngoài đến khi nhục!
“Sư phụ, người còn nhớ ta từng nói cho người cộng trừ nhân chia chữ số Ả Rập không?” Liễu Nguyệt Phi đùa tóc dài của Hoa Khanh Trần, trong lòng đương nhiên cũng biết suy nghĩ của hắn.
“Ừm!” Hoa Khanh Trần lạnh nhạt đáp lại.
Lúc trước Liễu Nguyệt Phi nói dối là phát minh của nàng, để thuận tiện giải toán, Hoa Khanh Trần tất nhiên là tin, dù sao hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chất vấn Liễu Nguyệt Phi, điều đó khiến Liễu Nguyệt Phi vô cùng cảm động. Sư phụ như thế, kiếp này còn cầu gì nữa?
“Ta đây nói cho người một công thức để giải được nó!” Liễu Nguyệt Phi nói một chuỗi dài công thức toán học bên tai Hoa Khanh Trần.
Bản thân Hoa Khanh Trần bởi vì ảnh hưởng của thời đại nên cũng không chú trọng đến toán học, nhưng được Liễu Nguyệt Phi dẫn đường, cũng trở thành người giỏi toán số một số hai trong thời đại này. Công thức cao cấp Liễu Nguyệt Phi nói một câu, hắn liền ghi nhớ trong lòng, cho đến khi nhớ được toàn bộ công thức, một nén hương cũng vừa hết, Trạng nguyên gia lúc này quát to một tiếng “Ta đã xong!”
Nhất thời toàn bộ đều hướng ánh mắt nhìn về phía hắn, trong mắt đều chứa đựng chờ mong, thắng sao? Bảy năm, thực sự thắng sao?
Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần đều nhìn qua, vừa thấy, Liễu Nguyệt Phi liền xì một tiếng lại bật cười, Hoa Khanh Trần cũng thấy rõ ràng, thái dương không ngừng run rẩy.
Hoàng đế lúc này không nhìn ra được gì, trong lòng có chút kích động, Trạng nguyên này thật đúng là nhân tài a!
Sứ thần lúc này chậm rãi tiêu sái đi qua, nhìn khối rubik mà Trạng nguyên gia nói là đã giải xong, trong mắt tất cả đều là khinh miệt.
Trạng nguyên gia không hề phát hiện, vẫn đắm chìm trong khoái trá khi đả bại được sứ thần “Xem, ta đã xong!”
Sứ thần tiếp nhận rubik từ tay hắn, chuyển một mặt hướng tới Trạng nguyên gia, khinh thường nói “Tổng cộng có sáu mặt, ngươi lại chỉ làm một, có thể nói là hoàn thành sao?”
Trạng nguyên gia vừa thấy, gương mặt vốn hưng phấn đỏ bừng lúc này trở nên trắng bệch. Làm sao có thể như vậy? Hắn cho rằng làm tốt một mặt thì những mặt khác cũng phải xong chứ, này rốt cuộc sai chỗ nào?
Gương mặt vốn có chút chờ mong của Hoàng đế nhất thời khó coi giống như bị tạt một chậu nước lạnh, xấu hổ khụ hai tiếng, nói “Ai còn đi lên khiêu chiến!”
Nhất thời, toàn thành lặng ngắt như tờ, sợ hãi chính mình sẽ xấu mặt như Trạng nguyên gia. Hoàng đế thấy vậy, phát giận dữ “Thế nào, không ai dám đến?”