Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 56: Chương 56: Hừ, không phải là rubik thôi sao?




“Thần đến thử xem!” Lúc này một ít công tử tuổi trẻ thấy vậy, vì muốn biểu hiện trước mặt Hoàng đế, cũng không quan tâm đến cái gì mất mặt, đều ào ào đứng lên. Thua cũng không đáng xấu hổ, đến Trạng nguyên gia còn không làm được cơ mà, đáng xấu hổ là e ngại Tây phương!

Hoàng đế thấy vậy, trên mặt cũng dịu xuống. Một đám công tử này lên thử, nhưng cũng không ai làm được, chỉ đành ủ rủ bước xuống, ngay cả Mộc Khinh vẫn luôn được gọi là kinh thành đệ nhất tài tử cũng không giải được.

Hiện tại cơ bản hầu hết công tử đại thần có khát vọng đều đã lên thử, thậm chí đến Thái tử cũng thất bại, trên mặt Hoàng đế cũng là xanh mét, lần này vẫn thảm bại nữa sao?

“Không có người đến nữa sao?” Sứ thần khinh miệt nhìn khắp tòan trường, người Đông Phương này chính là trí tệ quá thấp, ngu ngốc!

Lần này là thật không có ai bước lên nữa, Hoàng đế trên mặt vô cùng khó coi, bởi vì cơ bản đều đã thử, còn lại chỉ là một ít nữ lưu. Nam tử còn không được, đừng nói là nữ tử!

Lúc này, sứ giả ánh mắt chợt lóe, nhìn Hoa Khanh Trần đang đút đồ ăn cho Liễu Nguyệt Phi một bên, khinh miệt nói “Hình như Ngạo Vương còn chưa lên thử!”

Lời vừa nói ra, tầm mắt toàn trường đều nhìn về phía Hoa Khanh Trần. Đúng vậy Ngạo Vương còn chưa lên!

Hoàng đế thấy vậy, tâm tình càng không tốt. Đứa con này, cho đến bây giờ đều là hắn hạ chỉ mới đi làm, không có hạ chỉ, căn bản sẽ không chủ động bước ra. Nhưng là một màn hiện tại, hắn cũng không trông mong gì nhiều! Một người luyện võ có thể giải được thứ này sao?

Hiện tại ánh mắt mọi người là có chờ mong, có xem kịch, nhưng càng nhiều hơn là khinh thường.

Ánh mắt ái mộ của nữ tử ào ào đến lại càng làm nam tử khinh thường.

Ngạo Vương này, bình thường đều là bị Hoàng thượng kêu đi đóng ở đất phong, trừ phi có đánh trận mới gọi về, hoàn toàn chính là một mãng phu, làm sao có thể so với văn nhân bọn họ?

Những nữ nhân đó chính là thấy người ta lớn lên đẹp mắt, hơn nữa chưa từng bị đánh bại liền thích, thật đúng là không biết suy nghĩ.

“Chiến thần Ngạo Vương sao có thể làm rùa đen rút đầu?” Lúc này một công tử cười nhạo nói, bởi vì bối cảnh khá lớn cho nên cũng không e ngại truyền thuyết Hoa Khanh Trần giết người không chớp mắt. Dưới chân Thiên Tử, ai dám xằng bậy.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ào ào cười lên, trong mắt nữ tử dần nổi lên biểu cảm thất vọng.

Liễu Nguyệt Phi ngưng mắt nhìn người nọ, cư nhiên dám cười nhạo sư phụ nàng, xem nàng có thiến hắn hay không!

“Cao thủ ra chiêu, phàm phu tục tử như các ngươi há có thể so sánh!” Liễu Nguyệt Phi uống một ngụm trà, khinh thường nói.

“Ngươi……” Công tử kia đột nhiên bị trào phúng như vậy, chuẩn bị tức giận mắng Liễu Nguyệt Phi, lại bị Hoa Khanh Trần quát lớn!

“Làm càn, Vương phi của bổn vương là người ngươi có thể hô to gọi nhỏ sao?”

“Lưu Công tử, ngươi không khỏi cũng quá làm càn rồi!” Chỉ có ở tình huống như vậy, Đường Hương Nhã mới có thể cùng Liễu Nguyệt Phi đứng chung chiến tuyến! Nói với Công tử kia, không phải là so bối cảnh thôi sao, ai so ra hơn được ả?

“Hừ, nếu đã như thế, vậy Vương gia liền thử xem đi, để cho chúng ta kiến thức Vương gia là cao thủ như thế nào!” Người nọ châm chọc. Thứ đó hắn đã thử qua, căn bản là không đơn giản, hắn không tin mãng phu như Hoa Khanh Trần có thể làm được.

Hoàng đế nhìn hết thảy một màn này, vẫn không nói gì, chỉ ra hiệu cho Hoa Khanh Trần nhanh chút bước lên, đừng để đến lúc đã thua trận còn thua người!

Đường Hương Nhã cùng Đỗ Chân Chân đều vô cùng lo lắng nhìn Hoa Khanh Trần, Triệu Nhu Nhi vẫn không có phản ứng gì, Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên cổ vũ Hoa Khanh Trần.

Hoa Khanh Trần tất nhiên biết đó là có ý tứ gì, gật đầu một chút, đi đến trước mặt sứ giả nhận lấy khối vuông được Liễu Nguyệt Phi gọi là rubik gì đó.

“Điểm hương!” Sứ giả làm một tư thế mời liền gọi người điểm hương.

Mọi người đều nhìn Hoa Khanh Trần, lúc này hắn chính là nhìn xem các mặt của khối vuông, mấy Công tử vừa rồi lại cười nhạo ra tiếng, quả thật là mãng phu, hiện tại không biết làm như thế nào rồi!

Hoàng đế dứt khoát uống một ngụm rượu, hoàn toàn không ôm hy vọng gì với Hoa Khanh Trần. Đáng tiếc, thuyền tốt như vậy a!

Đường Hương Nhã hiện tại hai tay nắm chặt, khẩn trương nhìn Hoa Khanh Trần, vì sao hắn còn không động? Hương đều đang cháy nha!

Một lát sau, mới nhìn thấy Hoa Khanh Trần không quen xoay khối rubik, hoàn toàn giống động tác của mọi người lúc trước.

Liễu Nguyệt Phi nhìn mà muốn cười, thì ra sư phụ cũng có lúc chật vật như vậy a!

Tất cả mọi người không ôm hy vọng cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt, thời gian trôi qua từng phút từng giây, Liễu Nguyệt Phi nhìn khối rubik sắp giải xong của Hoa Khanh Trần, trong lòng cảm thán, năng lực tính nhẩm của sư phụ lại tăng lên rồi!

Quả nhiên, lúc hương đốt được một nửa, Hoa Khanh Trần trực tiếp quăng khối rubik cho sứ thần!

Mọi người đều cho rằng Hoa Khanh Trần là bỏ cuộc, đang muốn nhạo báng một phen, người khác đều là cố gắng cho đến hết thời gian, hắn ngược lại lại bỏ cuộc!

Đột nhiên bị ném đến một vật, sứ thần theo bản năng tiếp lấy, nhưng vừa nhìn đến thứ trong tay lập tức thay đổi sắc mặt!

Đường Hương Nhã vẫn luôn chú ý tới Hoa Khanh Trần thấy khối rubik đã trở lại như cũ trong tay sứ thần, kinh hãi nói “Vương gia, thiếp thân đã biết ngài có thể!”

Mọi người vốn không ôm hy vọng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vật hoàn chỉnh không sứt mẻ trong tay sứ thần, nhất thời cũng kinh ngạc vô cùng, Ngạo Vương chỉ biết dùng sức mạnh vậy mà cũng giải được?

Tâm tình Hoàng đế đột nhiên kích động lên, ý nghĩ không muốn gặp đứa con này lúc trước cũng hoàn toàn biến mất. Thuyền a, thuyền của hắn đã trở lại!

“Sứ thần, cái này ngươi nói ai thắng! Ha ha ha ha”

Sứ thần trên mặt xanh mét, hắn căn bản không nghĩ đến có người có thể giải được? Bất quá vẫn dám chơi dám chịu nói “Tất nhiên là Ngạo Vương thắng!”

Hoa Khanh Trần trở lại chỗ ngồi, một lần nữa ôm Liễu Nguyệt Phi “Thế nào, biểu hiện được chứ?”

“Không tệ, bất quá còn kém hơn ta một chút!” Liễu Nguyệt Phi đùa giỡn nói, lại rước lấy một trận cù của Hoa Khanh Trần, cả người nhột không chịu nổi.

Đường Hương Nhã ghen tị nhìn hết thảy, rõ ràng là ả lo lắng nhất, sợ hãi nhất, sao Vương gia lúc nào cũng hướng về Liễu Nguyệt Phi!

“Hiện tại đến Ngạo Vương cho tại hạ đề mục!” Tinh thần chơi đẹp của sứ thần lại càng khiến Liễu Nguyệt Phi khâm phục!

Nhưng là quần thần cũng không nguyện ý, Ngạo Vương này có thể ra cái dạng đề gì chứ? “Hoàng thượng, nếu không để tại hạ ra đề!” Lúc này Thừa tướng đại nhân đứng lên, Công tử vừa rồi nói chuyện chính là con hắn!

(R: gì vô duyên vậy).

“Thừa tướng đại nhân, quy định đã nói không thể ra đề về thi từ gì đó, hơn nữa ai thắng thì người đó ra đề!” Sứ thần trực tiếp cự tuyệt Thừa tướng, một mực muốn Hoa Khanh Trần ra đề.

Lời nói của sứ thần không chỉ cự tuyệt riêng Thừa tướng, mà là cự tuyệt toàn bộ mọi người! Toàn bộ đại thần vốn đang vui sướng nhất thời trầm xuống, mãng phu có thể ra cái đề gì?

Hoàng đế cũng nhìn chằm chằm Hoa Khanh Trần, định để thái giám bên cạnh đến giúp ra đề, hắn cũng không muốn để con vịt đã nấu chín bay mất!

Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần: “Sư phụ, người ta đều coi thường người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.