Lúc cả đàn bồ câu bay qua quảng trường trung tâm, Hà Phi hưng phấn chạy qua nhìn.
“Những con chim bồ câu này không sợ người a!” Cô chạy qua, một đàn chim bồ câu còn ở lại trên mặt đất. Hưng phấn quay đầu hướng Lương Chấn Y kêu lên:
“Anh xem, không sợ người á. . . . . .”
Anh mỉm cười, ném chiếc bánh mì vừa mới mua cho Hà Phi. “Em có thể cho bọn nó ăn.”
Hà Phi mừng rỡ tiếp được bánh mì, xé một miếng ném trên mặt đất. Chim bồ
câu nhanh mắt tức thì bạo động lên, ầm ĩ vỗ cánh, bất chợt toàn bộ lao
tới chỗ Hà Phi đang đứng. Thế cuồng loạn hung mãnh kia làm Hà Phi kinh
hãi ném bánh mì thét chói tai, nhấc chân bỏ chạy, Lương Chấn Y thấy thế
cười to.
“Cứu mạng!” Hà Phi chạy tới bắt lấy vai anh. “Anh có thấy không? Quá kinh khủng!”
Anh ha ha cười, nắm tay Hà Phi, cùng cô nhìn một đàn bồ câu đang mổ nhau hung mãnh tranh ăn.
Lương Chấn Y tâm tình tốt lắm, anh phát hiện đây là lần đầu tiên Hà Phi chủ động khoác tay mình.
Trên bãi cỏ ở quảng trường đặt rất nhiều tác phẩm của các họa sĩ tiền
phong*, Hà Phi quên luôn đám chim bồ câu kia, hưng phấn chạy qua nghiên
cứu tranh hiện đại.
(*) Từ gốc là avant garde, để chỉ những người hoặc những công trình mang tính sáng tạo hoặc thử nghiệm,
thường được sử dụng trong các ngành nghệ thuật, văn hóa và chính trị.
Cô lần đầu tiên ra nước ngoài, chuyện gì cũng mới lạ làm cô hưng phấn bừng bừng.
“Anh xem có hiểu không?” Trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu thượng là mấy đường cong đen xì xì quấn quanh nhau ở một chỗ.
“Anh ta vẽ địa ngục.”
Địa ngục? Hà Phi nhíu mày. “Làm sao anh biết?”
Lương Chấn Y chỉ chỉ tên tiếng Anh đề dưới góc, Hà Phi trừng anh một cái.
“Thì ra là thế, em còn tưởng anh trình độ cảm thụ cao thế nào chứ!” Chợt
nghe thấy tiếng bong bong bong, Hà Phi quay đầu lại, không nhịn được kêu lên. “Anh có thấy không? Xe cáp?! Thật sự là xe cáp a!”
“Chúng ta đi ngồi!” Lương Chấn Y kéo cô chạy.
Xe cáp San Francisco chuyên để chở khách du lịch, chạy từ từ để mọi người
tùy thời lên xe. Nói thì là thế, Lương Chấn Y đuổi theo thoải mái, nhưng là Hà Phi chân ngắn, thiếu chút nữa thì chạy đứt hơi.
Không chờ kịp cô, Lương Chấn Y buông tay, nhảy trước lên xe cáp, lại quay đầu bắt lấy Hà Phi đi lên. Hà Phi vừa sợ vừa cười, cười vui vẻ không ngừng
tiến vào lòng anh.
Trên xe sớm chật ních khách du
lịch, bọn họ không thể làm gì khác hơn là dựa vào cạnh xe, hai người mặt đối mặt, thân thể thân mật dán chặt ở chung một chỗ. Con đường nghiêng
nghiêng, xe cáp màu đỏ bong bong chậm rãi chạy lên sườn dốc, hai bên là
dãy biệt thự xinh đẹp, mái nhà hết đỏ rồi xanh rồi lục, Hà Phi nhìn thấy mà hoa mắt.
Lương Chấn Y hơi xê dịch thân thể, tay trái vòng ở sau thắt lưng Hà Phi, tránh cho cô khỏi rơi xuống xe.
Ngửi thấy mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, ngẩng đầu
lên nhìn thấy ngũ quan khôi ngô của anh, Hà Phi đỏ mặt. Mặc dù đã từng
có thân mật tiếp xúc nhưng vẫn là vì ở gần sát anh mà tim đập mãnh liệt
nhiệt huyết sôi trào.
Có một người phụ nữ nước ngoài mỉm cười nói với Lương Chấn Y cái gì đó, anh lưu loát dùng tiếng Anh trả lời.
“Bà ấy nói gì vậy?” Hà Phi giật nhẹ áo anh, anh cúi đầu, ánh mắt đen huyền quan sát cô.
“Hỏi chúng ta có phải là tới hưởng tuần trăng mật không.” Ánh mắt anh lộ ra tia thú vị, vẻ mặt lại có chút xấu hổ.
“Vậy. . . . . . Vậy anh nói sao?” Hà Phi sắc mặt có chút lúng túng hỏi anh.
Lương Chấn Y nghiêm nghị trừng cô một cái. “Này, nhân viên V. J. tiếng Anh
lại kém như vậy?” Giương mặt lên giáo huấn cô, Hà Phi cúi đầu véo đùi
anh một cái, bắp thịt rắn chắc của anh ngược lại lại làm đau tay cô, cô
cau mày, nghe tiếng cười trầm thấp của anh lay động vào tâm khảm cô.
Xe cáp leo lên đỉnh sườn núi, Lương Chấn Y chợt siết chặt cánh tay, hất
cằm chỉ chố đường phố bên dưới, chạy đến tận cùng là một mảnh xanh biếc
thăm thẳm. Trời xanh mây trắng cùng đại dương hòa thành một mảnh, ánh
nắng rực rỡ nhuộm sáng bừng lên phong cảnh xinh đẹp kia.
Anh nói: “Phía dưới chính là Bến tàu Ngư dân.”
Xe cáp đột nhiên bắt đầu lao xuống, cả xe du khách thoáng chốc kinh hô
lên, cảm giác vừa sợ lại vừa hưng phấn. Hà Phi bị giật mình cũng hét lớn tiếng. Chỉ thấy xe cáp lao xuống một mảnh đại dương xanh thẳm kia,
Lương Chấn Y nhìn cô bộ dáng vừa hưng phấn vừa sợ hãi, không khỏi bật
cười. Cô vì phong cảnh xinh đẹp mà tán thưởng, anh lại vì khuôn mặt đáng yêu của cô mà mất hồn.
Anh không muốn xem phong
cảnh, chỉ thích nhìn Hà Phi vẻ mặt sinh động thú vị. Xe cáp lao vùn vụt, cô vui vẻ cùng du khách kêu rầm lên, mà chỉ cần cô cao hứng, đáy lòng
anh cũng vui mừng theo.
Trên trời có chấm chấm sao
nhỏ, dưới nhân gian có đèn nê ôn xinh đẹp trang điểm treo trên cây. Mà ở một khúc quanh co lấp lánh ánh đèn bên bờ biển, Hà Phi dựa vào lan can, Lương Chấn Y vừa mới mua một cái máy ảnh.
Anh thấp người nhắm chuẩn tiêu cự, kêu lên với cô: “Cười a, Hà Phi, mau cười!”
Gió điên cuồng thổi, thổi loạn tóc cô. Hà Phi nôn nóng vén lại tóc. “Từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . .” Cô vừa há mồm tóc liền bay vào, cau mày vội vàng gạt ra. “Từ từ a!” Cô phải lấy tư thế thật xinh đẹp chụp ảnh mới
không uổng phí cảnh biển đẹp đẽ thế này.
“Đừng động tới tóc nữa!” Lương Chấn Y cao giọng nói. “Mau cười a, tự nhiên sẽ đẹp.”
“Không được!” Cô cau mày, ảo não đè lại một đầu bị thổi rối tung như tóc xù.
“Không được a! Tóc của em lại bị rối nữa! Chờ một chút, để em trước
chuẩn bị xong đã. . . . . .” Cô cũng không muốn chỉa cái đầu tổ quạ này
vào ống kính nha.
Lương Chấn Y khóe mắt mỉm cười,
trong ống kính Hà Phi tóc rối tung cùng vẻ mặt nóng nảy ảo não thật đáng yêu, anh nhịn không được liền bấm nút chụp.
Tách tách!
Hà Phi sững người, tay còn cào ở trên đầu, thấy anh bấm nút chụp liền tức
giận giậm chân, chạy đuổi tới đây đánh anh. “Không phải là bảo anh chờ
một chút sao?!” Cướp lấy máy ảnh trong tay anh, anh giơ cao tay đáng
ghét cười ha ha.
Mua cua nướng, đêm cuối cùng ở San
Francisco, giữa đêm khuya mù sương, hai người sóng vai ngửa đầu nhìn tấm biển to đặt phía trên trung tâm thương mại. Bệnh nghề nghiệp nổi lên,
Hà Phi chỉ vào tấm bảng lấp lánh ánh đèn.
“Cô gái
trông hiện đại ghê chưa.” Nhìn cô gái trong trong tấm biển đeo kính râm
nằm nghiêng trên ghế salon. Lương Chấn Y khóe miệng khẽ nhếch, nghe Hà
Phi nhẹ nhàng nói. “Tương lai nếu em phải thiết kế quảng cáo cho trung
tâm thương mại, tuyệt đối sẽ không mời người mẫu lạnh lùng như vậy đi
làm quảng cáo.” Ánh mắt cô nghiêm túc. “Lại càng sẽ không để người mẫu
đeo kính râm. Trung tâm thương mại chính là muốn chào đón mọi người ghé
quá, cảm giác lạnh lẽo sẽ làm giảm thấp nhu cầu mua đồ.”
Lương Chấn Y sửa lại cô. “Trung tâm này là đi theo đường hàng hóa tinh xảo.”
Anh mang Hà Phi đi vào, cũng dẫn cô xem hàng hóa trưng bày, giá bán cao
dọa người, một cái ví da cũng phải từ một ngàn đô la trở lên.
“Wow! Hắc điếm.” Hà Phi ghé sát vào bên tai anh. “Nhìn cũng chả đẹp.”
May mắn nhân viên bán hàng nghe không hiểu tiếng Trung, Lương Chấn Y cúi
đầu đưa mắt nhìn cô. “Một vài người nổi tiếng muốn chính là loại cảm
giác xa xỉ chết người này. Bọn họ thích những thứ ít người mua nổi,
không mang tính đại chúng, làm bọn họ cảm thấy mình càng đặc biệt hơn.
Cho nên với loại hàng hóa đặc sắc này, quảng cáo không thể bày ra để lấy lòng đại chúng, ngược lại phải nhấn mạnh vào mốt mới độc đáo ít gặp,
càng có khoảng cách lại càng thu được kết quả tốt. . . . . .”
Hà Phi lườm Lương Chấn Y, khóe mắt anh cong cong nhìn cô, Hà Phi chớp mắt
mấy cái. “Anh là đang dạy dỗ em à? Tổng giám đốc đại nhân.” Mấy ngày
chung sống cũng suýt quên mất thân phận anh ở công ty.
Lương Chấn Y bật cười, ôm lấy cô, rời đi trung tâm thương mại.
Anh lời lẽ chân thành nói. “Hà Phi, em chưa từng qua đào tạo chính thống,
cho dù sáng kiến của em đủ mới mẻ, thế nhưng chỉ dựa vào mới mẻ hứng thú mà không có trụ cột vững vàng cũng không được.” Anh là ăn ngay nói
thật.
Hà Phi nghe vào lòng, mặc dù cũng từng thầm nghĩ
đi học, nhưng dù sao vẫn phải kiếm tiền nuôi bà ngoại đi? Nhớ tới bà
ngoại, không biết bà ở A Lý Sơn đi chơi có vui không.
“Sao vậy?” Để ý thấy Hà Phi sắc mặt ảm đạm, anh hỏi.
“Em nhớ bà ngoại.” Cô ngẩng đầu, thành thật. “Em đây là lần đầu tiên rời đi bà ngoại lâu như vậy.” Lương Chấn Y hơi hơi nhíu mày, cô lập tức giải
thích: “Đương nhiên là không phải ở cùng với anh không vui, chỉ là. . . . . . em nhớ bà.” Anh có thể hiểu không? Mỗi lần nhắc tới bà ngoại, Từ
Thiếu Khâm cũng không vui vẻ gì; nhưng là Lương Chấn Y chỉ lấy đôi mắt
đen huyền nhìn cô, anh không có không vui, ánh mắt của anh ấm áp trầm
tĩnh, thật giống như đèn đường nhóm lên giữa làn sương mù, cảm giác yên
tĩnh lại có chút điểm ấm áp.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ
nhắn của Hà Phi, phấn chấn tinh thần nói: “Đi, chúng ta đi mua quà cho
bà ngoại em.” Anh hâm mộ Hà Phi có một bà ngoại tốt, anh còn cha mẹ tuy
khoẻ mạnh nhưng lại luôn là tịch mịch một mình.
“Được!” Hà Phi vui mừng, anh mỉm cười, nhìn cô hoạt bát chạy lại một cái tủ
kính, ra sức tìm kiếm. “Tặng cái gì cho bà ngoại đây?”
Lương Chấn Y kiên nhẫn cùng cô đi dạo thật lâu, cuối cùng cô ngồi chồm hỗm
bắt lấy một cái áo khoác len đỏ thẫm hưng phấn kêu lên: “Cái này đẹp
này, bà ngoại nhất định thích!” Cô xem giá tiền, thần sắc buồn bã. “Đắt
như vậy?!” Tương đương gần tám ngàn đồng tiền Đài Loan.
Không nỡ thấy cô thất vọng, Lương Chấn Y nói: “Mua đi.”
Hà Phi lắc đầu. “Không được, không được!” Cô có chút thất vọng phất tay
một cái. “Quá đắt!” Chuyến đi lần này đã tiêu hết tiền để dành của cô,
giờ thực sự muốn tham cũng không nổi. “Để em đi chọn cái khác vậy.”
“Nếu không đủ anh trả giúp em.” Anh đề nghị.
Hà Phi nhìn anh chằm chằm nghiêm túc nói: “Không được, em muốn tặng cho bà ngoại, dĩ nhiên là phải dùng tiền của mình.”
“Được
rồi.” Không nài ép, anh cầm lấy áo khoác. “Anh giúp em mặc cả.” Anh tự
động dùng trôi chảy tiếng Anh đủ khiến Hà Phi xấu hổ mặc cả với người
bán hàng.
Hà Phi nghe như lọt vào sương mù, Lương
Chấn Y thân thể chắn ngang, ngăn trở ánh mắt tò mò của cô, thừa dịp Hà
Phi không chú ý giúi một khoản tiền cho nhân viên bán hàng, chờ lúc Hà
Phi ghé được đầu vào thì nhân viên đã đem y phục bỏ vào trong hộp.
“Anh nói xong rồi? Cô ấy làm gì mà đóng gói lại vậy? Em cũng không nói là
muốn mua nha!” Cô nghiêm túc nói. “Một trăm bốn mươi đô la, có mua
không?” Anh hỏi, buồn cười nhìn Hà Phi mãnh liệt gật đầu.
“Mua mua mua!” Oa! Anh ấy biết mặc cả thật à? Hà Phi lấy ra đô la trả tiền,
hưng phấn nhận lấy y phục, không nhìn thấy phía trên Lương Chấn Y nháy
mắt với cô gái bán hàng, cảm ơn cô giấu giếm cho.
Mua xong quà cho bà ngoại, Hà Phi thật vui vẻ, giơ lên túi, cười sung sướng nhìn Lương Chấn Y, khoác tay anh, bước lên con đường dốc đứng đặc hữu ở San Francisco.
“Em thật vui vẻ!” Cô cười híp mắt.
“Bà ngoại em thích nhất áo có hoa văn.” Khoác chặt cánh tay Lương Chấn
Y, cười với anh. “Bà ngoại em thích nhất là đan áo len hoa, nếu em nói
cho bà biết anh mặc cả hộ bà, bà nói không chừng sẽ đan một cái áo len
hoa thật to cho anh nha ——”
“Tha cho anh đi!” Anh nhíu mày nói.
Hà Phi ngửa đầu cười đến hai vai run bần rật, nghĩ đến bộ dáng anh mặc áo
hoa, cô cười đến đau cả bụng, mà tiếng cười của cô đem tâm anh cũng cười tan ra.
Đi qua quán rượu, Hà Phi quay đầu lại muốn
anh chờ. “Anh tốt với em như vậy, em mời anh uống rượu!” Cô một mình
xông vào mua rượu.
Lương Chấn Y tâm tình vui vẻ chờ ở ngoài tiệm, chợt nghe thấy òa một tiếng, nghe cô cười hì hì giơ lên túi đựng chai rượu vọt tới lôi kéo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mừng
rỡ ríu ra ríu rít với anh.
“Trời ạ, anh không tin
được đâu, ông ấy tưởng em là vị thành niên, muốn xem hộ chiếu của em
chứ!” Ánh mắt của cô tỏa sáng, vọng vào đáy lòng anh. “Em nhìn trông rất trẻ sao?”
Lương Chấn Y bật cười, không nghĩ tới chút chuyện nhỏ này sẽ làm cho cô vui vẻ như vậy. Anh nhận lấy chiếc túi,
nghiêng người rất tự nhiên hôn lên gương mặt cười hồng hồng của cô.
Hà Phi ngưng tiếng cười, giữa sương mù lạnh lẽo, cô a một tiếng, nhắm mắt
lại, cảm giác anh thân mật ấn hôn lên trên má.