Quán trọ nhỏ bao phủ trong bóng đêm, trăng sáng bị sương dày che mờ.
Trên giường đơn, bọn họ chen chúc nằm cùng nhau, uống một chút rượu, hơi hơi say ỷ vào nhau. Bởi vì cảnh đêm rất đẹp, bởi vì đây là một đêm cuối
cùng tha hương, bọn họ không kìm chế được lại ở trên giường ôm hôn, hai
người dây dưa, lúc tình sinh ý động thì Hà Phi chợt ngăn cản anh.
“Chờ một chút. . . . . .” Cô ý chí bạc nhược nhắc nhở anh. “Em. . . . . .
Chúng ta. . . . . . Không có tránh thai. . . . . .” Cô không thể lại lần nữa quên chuyện trọng yếu như vậy.
Bàn tay ấm áp của anh vuốt ve trên thân thể trắng nõn của cô, lúc cô khẩn trương nói vậy
thì anh cúi người hôn lên mắt cô, hỏi ngược lại cô một câu: “Em ghét trẻ con?”
“Không phải thế. . . . . . Chẳng qua là. . . . . . Nhỡ như mang thai. . . . . .” Anh sờ lên bụng cô hại cô không thể
chuyên tâm nói chuyện. Anh hôn lên cổ cô nỉ non thầm thì.
Anh thấp người không để ý Hà Phi kháng nghị hôn lên chiếc bụng có thể dựng
dục đứa bé, khàn khàn nói: “Có con tốt lắm.” Tưởng tượng Hà Phi có con
của anh, anh vừa nhiệt tình lại cảm động.
Lời của anh lập tức trấn an Hà Phi, lời của anh khiến cô cảm thấy thật là ấm áp.
Không biết tại sao, lúc anh hôn lên chiếc bụng mềm mại của cô, lúc anh
vuốt ve chỗ ẩn mật của cô, lúc anh vừa dịu dàng lại nhiệt tình như vậy
mà yêu cô thì Hà Phi đầu choáng mắt hoa nghĩ, có một đứa con của Lương
Chấn Y, hình như thật tốt lắm. Mà cô lại mong đợi vĩnh viễn cùng người
đàn ông này ở cùng một chỗ.
Khi Từ Thiếu Khâm hăng hái dạt dào thảo luận tương lai bọn họ thì Hà Phi luôn nghe thấy mà sợ hãi.
Khi Lương Chấn Y ở ban đêm thân mật yêu cô, anh chỉ nói là có con tốt lắm,
anh cũng không có nói cái gì lời ngon tiếng ngọt hoặc là thật yêu thật
yêu cô, nhưng là động tác dịu dàng, biểu hiện tình cảm của anh, đều làm
Hà Phi động dung, làm cô không có chút nào phòng bị, chỉ ngây ngốc rộng
mở chính mình nghênh đón anh, hết thảy chỉ vì loại cảm giác được cưng
chiều này thật sự quá tốt đẹp.
Khi Lương Chấn Y ở
trong chỗ sâu của cô di động, khi của anh dịu dàng bắt đầu trở nên
nguyên thủy nhiệt tình, Hà Phi ở dưới thân thể cường tráng của anh hạnh
phúc mà run rẩy.
Tự đáy lòng cô nghiêm túc tin tưởng, cô nguyện ý cùng người đàn ông này cả đời, nếu như là anh, nhất định có thể hạnh phúc.
Triền miên đi qua, Hà Phi ngồi trên đống chăn ga hỗn độn, đột nhiên sờ lên khóe mắt Lương Chấn Y đang nằm nghiêng.
“Em đã biết tại sao mắt của anh thoạt nhìn đặc biệt sâu. . . . . .” Ngoài
cửa sổ sương khói mênh mông, Hà Phi nhìn mặt anh chuyên chú dịu dàng.
Lương Chấn Y tỉ mỉ nghe cô nói: “Bởi vì. . . . . .” Đầu ngón tay mềm mại của cô khẽ xoa đuôi mắt anh. “Anh chỗ này có vết chân chim, lúc anh
cười lên, làm động tới vết nhăn, vì vậy ánh mắt lại càng sâu.” Cô buồn
cười trợn to hai mắt nhìn anh. “Lúc anh cười, ánh mắt sâu xa sẽ làm hại
lòng của phụ nữ tan vỡ mất thôi.”
Mà nụ cười xinh đẹp của cô sẽ hại anh quên mất mình là ai.
Lương Chấn Y ánh mắt cô đơn yên tĩnh, lại giống như đại dương ban đêm. Anh
vuốt lấy mái tóc Hà Phi tán loạn trên vai, khuôn mặt của cô mềm mại thêm một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, anh biết tầng phiến hồng kia là bởi vì mình. Mu bàn tay anh nhẹ nhàng theo chiếc cổ xinh đẹp của cô trượt xuống
khuôn ngực rất tròn, một đường đi xuống đến bụng.
Tay anh đo lấy chiếc bụng khả ái của cô, dịu dàng nói: “Em nói. . . . . . nơi này đã có thể có cái tiểu baby chưa?”
Hà Phi nghe thấy cả người nóng ran, chẳng qua là chỉ là rụt rè cười. Khẩu
khí anh nói chuyện, thật giống như anh vô cùng hi vọng thật sự có tiểu
baby ở bên trong.
Sau đó, ánh mắt thâm thúy của anh
liền nhiệt tình quan sát chiếc bụng trắng nõn của cô, trời ạ, anh thật
thích nơi mềm mại này của cô, lại nhớ tới mình mới vừa rồi vùi vào sâu
trong nơi này, ánh mắt của anh lập tức trở nên ám trầm nóng bỏng, kéo cô ngã vào ngực, thật nhiệt tình lại thật sâu đoạt lấy cô.
Lương Chấn Y rất muốn nói với cô, anh không cần mỗi người đàn bà vì anh tan
nát cõi lòng, anh chỉ hi vọng cô vì anh mà tâm động. Mà khi cô ánh mắt
dịu dàng chạm lên đuôi mắt anh thì anh lại muốn nói là, không có một
người đàn ông nào có thể chống đỡ được cô như thế dịu dàng ngọt ngào; ít nhất, anh sẽ không thể may mắn thoát khỏi. Ngay lần đầu gặp gỡ Hà Phi,
cô đã dùng một đôi mắt to biết nói hấp dẫn anh mất rồi.
Mà nay lúc này, cô dùng một đôi mắt như sao mà nhìn anh, cô vừa nói chính
là một cái mộng tưởng anh mơ đến, anh mơ đến chính là, cô yêu anh. Còn
có tương lai hạnh phúc của hai người.
Máy bay đi
trong ban đêm, ánh sao trở nên rất gần rất gần, Lương Chấn Y nhìn những
chấm nhỏ, nhiều ánh sao lóa mắt như vậy, dường như cũng đang vì anh mà
vui mừng.
Hà Phi ngủ ở bên cạnh, dựa vào bả vai anh.
Dưới chăn, tay bọn họ giao ở một chỗ, cúi đầu ngắm cô ngủ say, hơi thở
của cô nhè nhẹ hướng về phía anh. Nhìn bộ dáng cô không có chút phòng bị nào như thế, lồng ngực của anh tràn đầy yêu thương.
Khi máy bay hạ xuống, gọi tắc xi đưa Hà Phi trở về nhà. Lương Chấn Y giúp
Hà Phi xách hành lý lên lầu, sau đó hôn lên má cô nói lời từ biệt.
Nhìn anh, Ôn Hà Phi trong lòng có chút thấp thỏm. Khoảng thời gian ở San
Francisco lãng mạn đến không giống như thật, cũng không tin được Lương
Chấn Y cứ như vậy chân thực đứng ở trước cửa nhà mình.
Khuôn mặt tuấn tú của anh, bờ vai rộng lớn của anh, thân hình cao lớn rắn
chắc mê người của anh, cô thật sự cùng người đàn ông này thân mật trên
giường chen chúc hai ngày sao?
Lương Chấn Y nhìn Hà Phi vẻ mặt ngẩn ngơ, anh mỉm cười vuốt vuốt cằm cô.
“Mấy ngày nữa, anh có việc muốn nói cho em.”
Hà Phi ngước mặt nhìn anh. “Chuyện gì? Hiện tại không thể nói sao?”
Anh nháy mắt, ánh mắt ẩn ẩn ý cười. “Đừng sốt ruột, rất nhanh sẽ nói cho em biết.” Sau đó anh nói tạm biệt, Hà Phi luyến tiếc đứng ở trước cửa,
nhìn theo anh đi xuống lầu, mãi cho đến tiếng bước chân biến mất mới
thôi.
Hà Phi có chút thấp thỏm không yên, tốn một
buổi tối quét dọn trong nhà. Cô đặt áo hoa cùng Lương Chấn Y mua lên
trên giường bà ngoại, chờ bà trở lại sẽ có món quà bất ngờ đợi mình.
Trong phòng không có bà ngoại có chút tịch mịch, cô đi tắm rửa, chạy đi lật
lịch xem, phải ba ngày nữa bà mới có thể trở lại. Cô bật nhạc, sau đó
ngồi ở trên sàn nhà sửa sang lại đồ đạc bên trong vali.
Cô nhìn thấy quà giáng sinh ban đầu đóng gói rất đẹp để tặng cho Từ Thiếu
Khâm, bên trong là một cái khăn quàng cổ màu trắng. Nhớ tới chuyện xảy
ra ở San Francisco, Hà Phi cầm lên trực tiếp ném vào trong thùng rác.
“Vút” một tiếng vứt bỏ, thực vô cùng sảng khoái. Hà Phi mỉm cười, tức khắc đáy lòng thấy nhẹ nhõm.
Lại bắt đầu dọn dẹp quần áo dưới đáy vali, chợt dừng lại động tác, nghi
hoặc cầm lên một cái áo lông cừu cao cổ màu vàng nhạt. Hà Phi cầm nó
quan sát dưới ánh đèn, không nhớ rõ mình có chiếc áo này lúc nào? Từ tay áo chợt rơi xuống một tờ giấy, Hà Phi nhận ra, đó là tờ giấy trong bánh may mắn, khi đó ở quán ăn phố Hoa kiều xa xôi cô giấu giếm tờ xăm nháo
thành trò cười. Bỏ xuống chiếc áo lông cừu, nhặt lên tờ giấy, cuộn mở ra thì vẫn là thấy lời tiên đoán như cũ——
Chuyện hỉ tới cửa, tình duyên đã đến
Hà Phi vành mắt chợt đỏ, tầm mắt mơ hồ. Bên cạnh dòng chữ có nét chữ cô quen thuộc.
Lương Chấn Y không biết từ lúc nào lén mua chiếc áo này, còn nhét tờ xăm vào tay áo.
Bên cạnh lời tiên đoán kia viết lên mấy hàng chữ, từng nét từng nét bút
cứng cáp kia khắc vào tâm khảm cô, thâm tình để lại ấn ký.
Hà Phi, em vội vàng mua quà cho bà ngoại, lại quên mua vật kỉ niệm cho mình.
Áo lông cừu là kỉ niệm anh giúp em từ San Francisco trộm được. Em mặc nó
vào, anh nhìn thấy rồi, thuận tiện sẽ cho em một cái tương lai hoàn toàn mới. Lúc này đêm đã khuya, lại vài tiếng nữa, chúng ta sẽ phải về Đài
Loan.
Trong phòng không có đèn sáng, nhìn thấy em ở
trên giường trong bóng đêm, giống như đêm đó, ngôi sao băng bay qua kia
rực sáng ở trong mắt anh, anh đã ước nguyện rồi.
Dĩ nhiên, anh không thể đem nguyện vọng nói ra, như vậy, nguyện vọng là có thể thực hiện đi?
Hà Phi siết chặt tờ giấy, chuyện hỉ đến cửa, lời tiên đoán là thật sao?
Cũng không hiểu sao, thời gian ngắn ngủi, tình yêu nhưng lại có thể hốt
nhiên đâm chồi nảy lộc cao đến vậy. Lương Chấn Y là người có tâm, Hà Phi cũng không phải tâm địa sắt đá, cô cầm lên chiếc áo lông cừu mềm mại
ghé vào trên má. Lông cừu giống như ngón tay ấm áp của anh, vuốt ve gò
má cô.
Cô nghĩ, lần sau gặp mặt, cô phải mặc áo lông cừu màu vàng.
Cô tâm tình vui vẻ nhặt lấy món quà bị ném vào thùng rác, không cần ghi
hận Từ Thiếu Khâm, ngược lại, cô thập phần cảm kích anh ta ngoài ý muốn
dẫn đến duyên phận giữa cô cùng Chấn Y.
Dưới ánh đèn
ấm áp, Hà Phi mặc vào chiếc áo lông cừu, rúc vào trong cổ áo mềm mại,
sau đó cô mỉm cười ngã ập xuống sàn nhà, nhìn chằm chằm chiếc đèn tuýp
màu vàng cam trên trần nhà. Cô nghĩ đến, nếu là cô không đi San
Francisco, cô rất có thể cứ như vậy ngây ngốc cùng Từ Thiếu Khâm kết
hôn, hoàn toàn không biết tư vị chân chính của tình yêu, một loại tư vị
ngọt đến tận trong tâm khảm, cảm nhận được một loại tình cảm tối kích
động này đó.
Cô nhớ tới Lương Chấn Y cùng cô chen
chúc ngủ trên chiếc giường đơn, có mấy lần trong mộng cô thiếu chút nữa
ngã xuống giường, nhưng là không có một lần ngã đau, cuối cùng sẽ luôn
có một cánh tay, ở một khắc nguy hiểm đó ôm cô trở về.
Mà khi Lương Chấn Y hôn sâu cô thì cô liền hưng phấn nóng hôi hổi như gặp
nước sôi, khi anh tiến vào chỗ sâu trong cô, cô sung sướng đến dường như muốn tan chảy. Hà Phi chưa bao giờ biết mình thì ra là cũng sẽ nhiệt
tình như vậy, thân thể của cô thật thích Lương Chấn Y vuốt ve, những thứ này đều là chuyện lúc cùng ở một chỗ với Thiếu Khâm chưa từng phát
sinh.
Cô ngọt ngào lại mỉm cười suy nghĩ, chuyện
Lương Chấn Y muốn nói với cô là chuyện gì? Hà Phi nhíu mi, cô cảm thấy
lúc anh rời đi cười vô cùng giảo hoạt, anh rốt cuộc là muốn nói gì với
cô?
Cô lại nghĩ tới, may mắn cô bỏ qua yêu, nếu không làm thế nào hiểu được hiện tại cảm giác này là đúng rồi. Hà Phi mơ hồ
cảm thấy Lương Chấn Y sắp sửa nói với mình sẽ là một chuyện rất hạnh
phúc. Bởi vì ánh mắt mỉm cười của anh nói như vậy.
Sau khi từ San Francisco trở lại, Lương Chấn Y mở hộp thư thoại, tất cả đều là điện thoại ba gọi tới, nói muốn gặp anh gấp. Lương Chấn Y tắt thư
thoại, gọi điện thoại cho Phương Tuấn Mẫn, hẹn anh ta ngày mai gặp mặt.
Anh tắm rửa, sửa sang lại hành lý, uống chút rượu liền ngủ.
Anh trằn trọc khó ngủ, đột nhiên cảm thấy giường trở nên thật to thật to,
lại tưởng niệm chiếc giường đơn chật chột ở San Francisco kia. Anh bật
cười, hoặc có lẽ thật ra là anh tưởng niệm cảm giác ôm lấy Hà Phi. Anh
thở dài, trời ạ, thật hi vọng mỗi ngày ôm lấy cô mà ngủ. Lúc ở San
Francisco anh không cần đến chất cồn liền vẫn có thể ngủ rất ngon.
Thân thể mềm mại của Hà Phi là thuốc ngủ rốt nhất.
Giờ phút này một người ngủ, anh thấy thực hư không.