Tiêu Đạc sai người lấy giấy bút đến giao cho A Nghiên: “Ngươi có chuyện muốn nói, thì viết ra.”
A Nghiên mờ mịt nhìn Tiêu Đạc, trong lòng cân nhắc, làm một con mèo,
nàng sao có thể biết viết chữ đây? Hắn không sẽ cảm thấy kỳ quái sao?
Tiêu Đạc nghĩ nghĩ cũng phải, liền nói: “Ngươi vẽ ra đi.”
A Nghiên vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.
Tiêu Đạc kiên nhẫn dạy nàng: “Ngươi tùy tiện vẽ, chỉ cần có thể xem hiểu là được.”
A Nghiên cúi đầu, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định vẽ cho Tiêu Đạc.
Luôn không nói chuyện cũng không được, chẳng may Sài đại quản gia trở
lại, có lẽ còn phải đấu trí đấu dũng, nàng phải nghĩ biện pháp câu thông cùng Tiêu Đạc.
Nghĩ như vậy, nàng quyết định thi triển tài hoa, trước vẽ một bức phô diễn họa kỹ (kỹ thuật vẽ tranh) của mình.
Một đời nọ, nàng cũng từng học vẽ tranh.
Cố sức nghĩ nghĩ nên vẽ cái gì, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Đạc bên cạnh, trước mắt sáng ngời, nàng chấm mực, vẽ lên giấy.
Tiêu Đạc bên cạnh nhìn chằm chằm, xem nàng phác họa nửa ngày, xuất ra một đống không biết đám mực nước gì.
Hắn nhíu mày nhìn kỹ, cuối cùng rốt cục giật mình: “Đây là gà hương tô mật nước, ngươi muốn ăn gà ?”
A Nghiên nhất thời không nói gì, cúi đầu xem tranh mình vẽ, cái này sao lại là gà hương tô mật nước đây?
Vừa đúng lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang chuẩn bị hầu hạ A Nghiên dùng
canh, Tiêu Đạc liền thuận miệng nói: “Kiểu Nguyệt, ngươi tới xem, đây là cái gì?”
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe lệnh, lập tức tới, vừa thấy, cau mày đẹp quan
sát thật lâu, cuối cùng rốt cục nói: “Ta thấy đây là vịt, chắc chắn là
vịt quay.”
A Nghiên thế này triệt để hết chỗ nói rồi!
Nàng đây là vẽ Tiêu Đạc, vẽ Tiêu Đạc a!
********************
Dù nàng vẽ Tiêu Đạc, lại bị nhầm thành gà vừng chiên và vịt quay, nhưng A Nghiên vẫn không buông tay, tiếp tục vẽ.
Cũng may nàng thật sự là một người rất có thiên phú, rất nhanh tranh nàng vẽ Tiêu Đạc đã có thể hiểu.
Một ngày này Tiêu Đạc chuẩn bị mang theo nàng đi thôn Ngưu Xuyên Tử, buổi sáng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tới giúp nàng rửa mặt.
Nàng vẽ tranh làm cho tay đều dính mực nước, phải dùng xà phòng cẩn thận rửa sạch sẽ.
Nàng vừa nhu thuận vươn tay cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt giúp mình thu thập, vừa quay đầu nhìn Tiêu Đạc bên cạnh cầm tranh nàng vẽ.
Tiêu Đạc thật sự là có nhãn lực tốt, đối với từng đống từng đống mực
nước nàng vẽ ra, nghiêm cẩn nói: “Đây là nhà ngươi, đây là cha ngươi,
đây là nương ngươi... Đây là đệ đệ ngươi Cố Mặc...”
A Nghiên gật đầu thật mạnh, trẻ nhỏ thật dễ dạy!
Tiêu Đạc đang xem, bỗng nhiên nghi hoặc, chỉ vào một chỗ cách nhà A Nghiên thật xa, hỏi: “Đây là cái gì?”
A Nghiên liếc mắt xem xét một chút, trong lòng vui vẻ, đắc ý nhìn hắn, cũng không nói.
Tiêu Đạc càng buồn bực.
A Nghiên lại thầm nghĩ, chờ ngươi nhìn thấy sẽ biết!
Nhất thời xe ngựa bên ngoài chuẩn bị thỏa đáng, A Nghiên đã được Hạ Hầu
Kiểu Nguyệt hầu hạ hạ rửa mặt chải đầu xong, đoàn người lên xe ngựa.
A Nghiên bị Tiêu Đạc nửa ôm lên xe, hắn sợ nàng mệt.
Kỳ thật A Nghiên trong lòng minh bạch, làm một con mèo, cũng cần sống
lâu một chút, rèn luyện gân cốt, thân thể mới nhanh khỏe lên.
Bất quá... Mèo phải nghe chủ nhân... Mèo nghe lời mới trường mệnh trăm tuổi.
Nàng chôn trong lòng Tiêu Đạc, mặc hắn ôm mình lên xe ngựa.
Xe ngựa sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, vài hộp điểm tâm, bên trong các dạng
hoa quả khô để sẵn, có bình đồng đặt trên bàn trà, chuẩn bị sẵn nước trà tùy thời sử dụng.
A Nghiên được Tiêu Đạc đặt lên tháp, nằm trên đó cũng khá rộng.
Nhìn quanh kích thước xe thật sự khó có thể tưởng tượng đây chỉ là một
cái xe ngựa mà thôi, quá mức xa hoa lãng phí. Nhất thời không khỏi nghĩ, cha mẹ mình ở thôn Ngưu Xuyên Tử phỏng chừng cả đời cũng không thể
tưởng tượng trong xe ngựa còn có thể bố trí được một phòng xa hoa như
vậy.
Đối với nông dân trên đời này, tuyệt đại đa số mà nói, xe ngựa bất quá là một cái càng xe và hai cái bánh xe mà thôi.
Lại một lần nữa cho thấy, làm mèo, đặc biệt là mèo của Tiêu Đạc, thật sự hạnh phúc.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời từ màn xe chiếu vào, tuy đã vào đông ánh mặt
trời cũng có chút chói mắt, A Nghiên nheo mắt, cẩn thận đến gần cửa sổ
trên xe hưởng thụ.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quỳ gối trên sạp, muốn buông tầng màn xe thứ hai xuống, tránh cho A Nghiên bị phơi nắng.
A Nghiên vội ngăn lại, lắc lắc đầu.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngầm hiểu, đành thôi.
Bây giờ A Nghiên chiếm cứ một cái tháp xa hoa, Tiêu Đạc cũng chỉ co quắp ngồi bên cạnh. Hắn thấy A Nghiên híp mắt, cho rằng nàng muốn ngủ, liền
ngồi tại chỗ cũng không nói chuyện.
Sau này thấy A Nghiên xoay đến xoay đi, giống như ma hoa, cũng không
phải bộ dáng muốn ngủ, mới tiến tới, đưa cho A Nghiên một cái bút chì và giấy Tuyên Thành.
”Không có việc thì tập luyện thêm đi.” Tiêu Đạc đối với họa kỹ của A
Nghiên thật sự là có chút không dám gật bừa —— dù hắn hẳn vẫn coi A
Nghiên là có trăm điều tốt.
A Nghiên ngông nghênh lấy bút đến, đặt trên đầu gối, nghĩ nghĩ, bắt đầu vẽ.
Tiêu Đạc nương theo ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, nhìn nàng vẽ.
giấy Tuyên Thành thượng đẳng từ Kính Châu là cống phẩm ngự dụng, nay bị A Nghiên cầm bút chì lung tung phác họa một phen, vẽ ra hình xiêu xiêu
vẹo vẹo.
Tiêu Đạc nhiíu mày cẩn thận phân biệt, cuối cùng rốt cục nhận ra.
”Đây là đồng tiền.”
A Nghiên gật mạnh đầu!
Tiêu Đạc lại nhìn tiếp, nửa ngày sau, gian nan nói: “Đây là... kẹo hồ lô?”
A Nghiên vui sướng gật đầu!
Tiêu Đạc không nhịn tò mò: “Đây là ý tứ gì?”
A Nghiên chỉ chỉ đồng tiền kia làm ra bộ dạng khóc, lại chỉ chỉ kẹo hồ lô, làm ra vẻ mặt tham ăn.
Tiêu Đạc mím môi nửa ngày, giật mình, bỗng nở nụ cười: “Ngươi nói ngươi
hồi nhỏ, không có tiền mua kẹo hồ lô, đành phải ngồi khóc?”
A Nghiên kích động gật đầu!
Hắn cũng thật có ngộ tính!
Tiêu Đạc không nhịn được cười ra tiếng, yêu thương xoa xoa tóc Nghiên: “Nơi này có bán kẹo hồ lô ?”
trong mắt A Nghiên bỗng chốc nở rộ sáng rọi!
Nàng vội lấy ra bức tranh mình vẽ lúc trước, một đám chấm nhỏ mê mang,
lại vén rèm xe lên, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, cuối cùng lôi
kéo Tiêu Đạc cùng nhìn cách đó không xa.
Tiêu Đạc vừa nhìn xuống, nhất thời giật mình.
”Vốn dĩ vừa rồi ngươi vẽ chợ?”
A Nghiên kiêu ngạo gật đầu, hắn rốt cục nhận ra a!
Bên cạnh Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, mím môi nở nụ cười, đề nghị nói:“Cô nương đã nhớ thương, chúng ta lại đi ngang qua, không bằng thuận
tiện đi xem?”
Tiêu Đạc đang có ý này, hạ lệnh cho xe ngựa tiến vào chợ, lúc sau, vì sợ xe ngựa quá mức xa hoa khiến người trong chợ chú ý, liền cho xe dừng
lại, Tiêu Đạc dẫn A Nghiên tự tiến vào.
Bất quá là thôn trấn nông thôn thôi, đương nhiên không so được với Yến
kinh phồn hoa, nhưng A Nghiên nhìn trong mắt, cũng có chút hưng phấn.
Lại nói tiếp từ khi đi vào phủ Tiêu Đạc làm đầu bếp nữ, mỗi ngày chỉ gặp vài người thôi, đặc biệt lúc nàng bị bệnh, ra ngoài đi lại hạ đều có
Tiêu Đạc đi theo, làm sao có thể được tự do đây.
Nay xem trong chợ tuyết đọng thấp thoáng, người đến người đi, thợ rèn lộ giọt mồ hôi trên cánh tay, thầy tướng số già vuốt râu dê tính toán tài
tình, còn có bán hoa giấy, bán bánh mật, bán kim chỉ, các dạng thanh âm
rao hàng mời chào liên tiếp, cảm thấy thân thiết, trong lòng nàng cũng
vui mừng theo.
Nay đã gần cuối năm, nông dân giờ này thường xuyên tụ tập, dù có tiền
hay không cũng muốn mua bán chút câu đối tranh tết, lại cho đứa nhỏ
trong nhà mua mấy bánh pháo, hương khói, thịt sống đương nhiên cũng
không thiếu được.
Tiêu Đạc thấy ở đây nhiều người , sợ đụng đến A Nghiên, luôn vươn tay ôm nàng, cứ như vậy nửa bảo vệ nàng trong ngực. A Nghiên lại không chút để ý, nàng chỉ ngửa mặt nhìn hàng quà vặt hạt dẻ chưng đường, thấy hạt dẻ
đã được rang đen nhánh, tản ra một cỗ mùi thơm nồng đậm mềm ngọt, không
khỏi muốn ăn.
Nàng liếm liếm môi, con mắt vừa động, ngừng bước.
Tiêu Đạc thấy chung quanh có chút chật chội, dụng tâm chiếu cố nàng, chỉ nhìn trái phải tránh để người ta va vào nàng, cũng không chú ý vẻ mặt
nàng, lúc này thấy nàng không đi, không khỏi kinh ngạc cúi đầu xem.
Thấy nàng ngửa mặt, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm mình, bộ dáng như là nhìn trúng cái gì.
suy nghĩ trong lòng Tiêu Đạc nổi lên một cỗ ấm áp, lập tức mím môi nở nụ cười.
Đây là muốn cái gì?
Hắn nhíu mày, lại không nói, cứ chờ.
A Nghiên nhìn ra ý tứ của hắn, trong lòng thầm hừ một tiếng, hơi hơi bĩu môi, lấy đầu ngón tay ấn ngực hắn. Hắn không mặc áo lông chồn tía, bên
trong mặc áo bào lụa trần bông màu lam, cách quần áo dày, muốn ấn cũng
không được.
Tiêu Đạc thấy bộ dáng nàng cầu mà không được, không khỏi cười thấp ra tiếng: “mèo nhỏ tham ăn.”
Nói xong hắn lại che chở nàng tiếp tục đi về phía trước.
A Nghiên miệng há to, trơ mắt nhìn hạt dẻ chưng đường càng ngày càng xa, cuối cùng bị người ta đi lại tấp nập che khuấn, không khỏi trong lòng
không vui.
Lại thầm hừ hừ, hắn cố ý đi? Nhất định là cố ý đi?
Không phải chỉ là hạt dẻ chưng đường thôi sao, sau khi trở về nàng phải làm một nồi, ăn cho đủ!
Làm một con mèo, tham ăn là bổn phận!
Trong đầu nàng đang nghĩ lung tung, đã bị Tiêu Đạc đưa tới một trà lâu.
trà lâu này A Nghiên rất quen thuộc, gọi là Thiên Nhất trà lâu, là nơi
tốt nhất ở thôn trấn, người bình thường đến không nổi.
Xốc lên mành che dày nặng, một luồng hơi ấm từ trà lâu tràn tới, người
hầu trà đang nấu trà mới, lại có cô nương đàn hát nhẹ nhàng gảy huyền
cầm.
Tiêu Đạc dắt A Nghiên trực tiếp lên nhã gian trên lầu, ôm lấy nàng ngồi
vào chỗ của mình. Lúc này hắn cúi đầu xem, thấy A Nghiên hơi bĩu môi như cũ, một bộ dáng giận dỗi.
Hắn càng cong môi muốn cười, cố ý cúi đầu xuống, ở bên tai nàng dỗ: “A Nghiên sao lại mất hứng?”
A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, vênh quai hàm mất hứng.
Làm một con mèo, giận dỗi hẳn là cũng được, nếu mất hứng, còn muốn dùng móng vuốt cào ngươi!
Tiêu Đạc xem bộ dáng nàng tức giận, càng cười ra tiếng, tiếng cười trong trẻo, có chút thoải mái, bộ ngực kiên cố cũng phập phồng theo.
A Nghiên hừ hừ vung tay đánh ngực hắn, phi phi phi, người này chính là cố ý!
Khi dễ một con mèo không nói, hắn thực quân tử sao?
Đang tức giận, lại nghe thấy bên ngoài một thanh âm trầm thấp rất nặng: “Gia.”
Tiêu Đạc nâng tay sờ sờ tóc A Nghiên, cười nói: “Tiến vào.”
cửa nhã gian mở, Mạnh Hán tiến vào.
A Nghiên không khỏi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hán, tại sao
Mạnh Hán vốn chỉ vung kiếm, nay quả thực biến thành một người bán hàng
rong đây?
Thấy hắn tay trái cầm hai hình người bằng đường và một đống hình cắt
bằng giấy, tay phải cầm bánh bao nhỏ và hạt dẻ chưng đường, trên lưng có một cái túi, phía trên treo đèn con thỏ, kẹo tử bao, nhân mã chuyển
luân, nao bạt các loại đồ chơi.
Đangkinh ngạc, đã thấy Tiêu Đạc nâng tay ra ý, vì thế Mạnh Hán lại đặt
đồ phía sau lưng lên bàn, tất cả bày ra, bên trong đều là các loại điểm
tâm đồ ăn, đương nhiên cũng có kẹo hồ lô hồng sáng bóng. Tất cả những
thứ A Nghiên muốn chơi, muốn ăn, thế nhưng đều có ở bên trong !
Tiêu Đạc buồn cười thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, hơi trêu chọc nói:“Biết ngươi là mèo tham lam, nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, đều
rất thối, vạn nhất hun hỏng thì sao? Không bằng chúng ta ngồi bên cửa
sổ, uống nước trà, nhàn nhã tự tại xem náo nhiệt bên ngoài, cần ăn cần
uống, đều mua về cho ngươi.”
A Nghiên ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn hắn.
Tiêu Đạc thấy bộ dáng nàng, cố ý cầm lấy hai hình người bằng đường gõ
nàng: “Xem, hai hình người bằng đường, một lớn một nhỏ, lớn là ta, nhỏ
là ngươi.”
Nói xong, con ngươi hắn tối tăm mỉm cười nhìn A Nghiên, lại cho hai hình người bằng đường trên tay chạm vào nhau.
A Nghiên mờ mịt không hiểu.
Tiêu Đạc chau chau mày, trong mắt lại có vài phần nghịch ngợm, tiếp tục để hai hình người bằng đường chạm vào nhau.
Cái này vốn là đường thổi ra, hơi có chút dính... cứ như vậy dính chặt không có cách nào tách ra...
A Nghiên trên mặt bỗng chốc đỏ hồng.
Tiêu Đạc mày kiếm đen như mực khẽ nhếch, câu môi cười gian, đôi mắt tối tăm làm cho người ta hãm sâu vào mị hoặc trong đó.
Hắn cười nhìn nàng, lấy người bằng đường ra, cắn một miếng, sau đó cúi đầu xuống.
bàn tay to hữu lực đè nàng lại, không cho trốn.
Hai môi chạm vào nhau, đầu tiên là nhè nhẹ từng đợt từng đợt ngọt ngào
thâm nhập vào răng môi, sau đó hắn bá đạo cuồng tứ xâm chiếm, mang đến
mùi thơm ngào ngạt trong veo, ngọt tinh tế lại nồng nhiệt, lưu luyến
giữa môi với răng, nổi trên đầu lưỡi, kích thích vị giác mẫn cảm của
nàng, lan tràn vào trong lòng nàng, hòa tan bất mãn nho nhỏ của nàng, tê liệt thân thể nàng đang giãy dụa, khiến cả người nàng xụi lơ nằm trong
lòng hắn.
Tiêu Đạc buông nàng ra thở hổn hển, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ môi nàng.
môi nàng vốn trong suốt hồng nhuận, nay thấm ướt, liễm diễm động lòng người, khiến hắn hận không thể cúi đầu nuốt nàng vào.
Nâng niu trong ngực, cẩn thận che chở, lại sợ nàng biến mất, không thể
nhìn nàng chịu một chút ủy khuất mất hứng, hận không thể đào tâm ra cho
nàng.
Tiêu Đạc bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Sài đại quản gia nói, nàng chính là một phấn hồng khô lâu, chuyên đến mê hoặc tâm hắn.
Kỳ thật nếu như thế, hắn cũng chấp nhận.
Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại bên mình.
A Nghiên không biết ý nghĩ trong lòng Tiêu Đạc, nàng để đầu mình tựa vào bờ vai rộng lớn của Tiêu Đạc, kinh ngạc nhắm mắt.
rõ ràng nổi lên trong miệng, cứ lưu luyến trong lòng không thôi.
Hắn đối với mình rất tốt, trong lòng nàng minh bạch, sao có thể không nhìn ra.
Nhưng mà hắn cũng là Tiêu Đạc.
Nếu hắn không phải Tiêu Đạc thì tốt rồi.
Vì sao hắn là Tiêu Đạc đây?
Nàng nghĩ này nọ, trong lòng dâng lên phiền muộn vô hạn, nhưng vào lúc
này, bỗng nhiên cảm thấy bờ vai Tiêu Đạc mình đang ôm đột nhiên căng
thăng.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thế nào?
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, Tiêu Đạc ôm nàng, đột ngột vụt lên, như mũi tên trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Tiếng gió gào thét, tiếng song cửa sổ vỡ ra vang lên bên tai.
Nàng bị dọa sợ, nắm lấy quần áo Tiêu Đạc.
tình cảnh này, không hiểu sao có chút nhìn quen mắt.
Hay là, lại có người muốn tới giết Tiêu Đạc ?