Tuy rằng ngày đó cảm xúc Tiêu Đạc dao động tới mức mãnh liệt đến quái
dị, khiến A Nghiên thực lắp bắp kinh hãi, sau này cũng ngầm suy nghĩ hắn đến cùng là như thế nào. Bất quá chuyện này rất nhanh trôi qua, hắn rất nhanh khôi phục bình thường, chẳng những bình thường, còn càng che chở
nàng đầy đủ.
A Nghiên lại cảm thấy, nếu có kiếp sau, nàng coi như một con mèo là
được, phải là mèo của Tiêu Đạc, nằm ở đầu gối lười biếng vẫy đuôi. Nàng
sẽ sống thật dài thật lâu, cũng không cần lo lắng bị chết thảm.
Lúc nàng đang híp mắt cân nhắc hạnh phúc làm mèo, một sự tình bất hạnh phát sinh.
Chuyện này đối với nàng mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Sài đại quản gia, hắn từ thôn trang đã trở lại!
Vị Sài đại quản gia này nhìn qua ý chí có chút sa sút, phờ phạc, ỉu xìu tiến đến bái kiến Tiêu Đạc.
Lúc hắn quỳ gối trước mặt Tiêu Đạc, A Nghiên đang dựa vào lòng Tiêu Đạc
chờ ăn cháo, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh dẫn theo thị nữ quỳ tại chỗ
chuẩn bị hầu hạ.
Nàng quá mức kinh ngạc, từ cánh tay Tiêu Đạc mở to hai mắt nhìn Sài đại
quản gia. Ai ngờ Sài đại quản gia không chút nào khó chịu với sự tồn tại của nàng, ngược lại có chút hiền lành hòa ái cười với nàng.
“A Nghiên cô nương, gần đây khỏe? Ta mới từ thôn trang trở về, mang theo chút đồ ăn thôn quê, đều còn tươi mới. A Nghiên cô nương hay là nấu
lên, cũng để điện hạ nếm thử trước.”
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh nghe nói như thế, khó tránh khỏi có chút
kinh ngạc. Đơn giản là hiện tại A Nghiên cũng không phải như trước kia,
trước kia vui vẻ mỗi ngày chạy xuống phòng bếp, nay bệnh nặng một hồi,
tinh thần không tốt, thân mình suy yếu, khí lực không đủ, đi trong viện
một bước, còn cần người nâng đỡ. Tiêu Đạc lại càng thương nàng hơn cả,
sợ mệt đến nàng, dù uống cháo cũng tự mình đút một ngụm, thật sự là làm
tiểu oa nhi được sủng ái nuông chiều. Sài đại quản gia xưa nay làm việc
ổn thỏa, sao lại muốn cho A Nghiên như vậy xuống phòng bếp nấu cơm cho
Cửu gia đây?
Bây giờ cũng không giống ngày xưa, không cần nói để A Nghiên xuống bếp
nấu cơm, Cửu gia hận không thể đem đầu bếp giỏi khắp thiên hạ triệu tập
tới, mặc cho tiểu cô nương sai sử, chỉ vì có thể khiến nàng vui vẻ.
Bất quá hiển nhiên Sài đại quản gia dường như không ý thức được điểm
này, hắn là một quản gia trung thành vì chủ đến mức nào, lòng tràn đầy
lý do tính toán vì chủ tử hắn, không chút lo lắng đến thân thể A Nghiên
hiện nay.
”Đều là đồ ăn sơn thôn tươi mới nhất, có trăn ma, heo mọi, hoẵng, còn có hươu, đúng rồi, còn có tôm càng, chiên lên ăn rất ngon, khiến người ta
phải nuốt mất đầu lưỡi.”
A Nghiên nghe thấy tôm càng, mắt hơi sáng lên.
Hồi nhỏ trong nhà thật sự nghèo đến không có gì ăn, nàng cũng từng dẫn
theo đệ đệ Cố Mặc đi đào đất tìm tôm càng, bắt được rồi đặt trong
sọttrúc bên hông, mang về ngâm trong nước muối, cho các thứ bẩn thỉu
trong bụng tôm càng phun ra sạch sẽ, mới cẩn thận rửa mấy lần, bỏ đầu,
dùng dầu vừng chiên lên, trực tiếp cho vào miệng, thơm ngon ròn tan, mới trầm trồ khen ngợi ăn vào. Lúc đó trong nhà luyến tiếc dùng dầu, chỉ có thể rang lên, dù thế, nàng và đệ đệ Cố Mặc vẫn có thể ăn sạch sẽ.
Nàng cúi đầu đang nghĩ tới đây, nghe thấy Tiêu Đạc ôm lấy nàng, mềm
giọng hỏi: “A Nghiên muốn ăn sao? Nếu muốn ăn, ta bảo đầu bếp làm cho
ngươi?”
A Nghiên cào đầu ngón tay trắng nõn không nói gì.
Nàng muốn làm mèo a, mèo hẳn là tham ăn, nhưng mèo sẽ không nói...
Sài đại quản gia thấy tình cảnh này, trong mắt chớp qua một tia âm u,
bất quá lúc hắn mở miệng, càng cười đến hòa ái : “Cửu gia, xem ra A
Nghiên cô nương không vui, ta đây lệnh cho phòng bếp tùy tiện làm thử?”
Tiêu Đạc thấy A Nghiên đưa ngón tay ra cào, liền tự nắm lấy ngón tay A
Nghiên, ngăn cản nàng cào xuống, ôn nhu dỗ: “A Nghiên ngoan, đã nhiều
ngày khẩu vị ngươi không tốt, Sài đại quản gia mang theo đồ ăn thôn quê
tươi mới đến, để cho phòng bếp làm thử, xem ngươi thích ăn cái gì.”
Vừa nói đến đây, liền ngẩng đầu bảo Sài đại quản gia: “Mỗi một loại đều rửa sạch sẽ để làm.”
Lúc hắn nói như vậy, trong con ngươi hơi có chút ý tứ hàm xúc cảnh cáo:“Sài Hỏa, đã nhiều ngày thân mình A Nghiên không khỏe, trong phủ mọi
việc cũng không có người quản lý, ngươi đã trở lại, lo lắng việc vặt
vãnh trong phủ, trọng yếu nhất là quảnlí phòng bếp cho tốt, mỗi ngày
biến đổi đa dạng món ăn, cũng để khẩu vị A Nghiên tốt hơn.”
Sài đại quản gia nghe thấy lời này, thân mình vốn định đứng lên lại quỳ xuống.
”Cửu gia, lão nô vì Cửu gia, xưa nay là lo lắng hết lòng, không dám có
nửa điểm buông lỏng, nay Cửu gia phân phó xuống, Sài Hỏa tất nhiên sẽ
giám thị phòng bếp, đốc thúc đại phu, chuẩn bị đồ ăn cho A Nghiên cô
nương điều dưỡng thân thể.”
Hắn nói có chút thành khẩn, thanh âm già nua hơi lộ ra kích động.
Tiêu Đạc nghe thấy, gật đầu: “Tốt, đi xuống đi.”
Nhất thời Sài đại quản gia đi xuống, ngón tay Tiêu Đạc thon dài nâng cằm A Nghiên lên, cẩn thận ngắm vẻ mặt nàng.
A Nghiên có chút mất hứng, hơi từ chối, quay mặt muốn né tránh hắn, không cho hắn nhìn.
Hắn càng muốn, vì thế hai tay giữ đầu A Nghiên, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
Hắn nói như vậy, A Nghiên nhất thời nhớ tới, chính mình nên làm một con mèo nhu thuận, vì thế nàng liền thực sự bất động.
Xem thì xem, cũng sẽ không mất một miếng thịt!
trong mắt hẹp dài là ánh sáng đen tối khó hiểu, hắn nâng khuôn mặt nhỏ
nhắn to bằng bàn tay, cứ như vậy quan sát nửa ngày, cuối cùng rốt cục
bắt được một ít thần thái còn sót lại trong mắt nàng.
”Ngươi có vẻ cao hứng ?” Giọng hắn khàn khàn, ý tứ hàm xúc không rõ, hỏi như vậy.
A Nghiên nháy nháy mắt, buồn bực nhìn hắn.
”Ngươi thấy Sài Hỏa thật cao hứng?” trong giọng nói Tiêu Đạc có vẻ căng thẳng, nghe không ra cái gì cảm xúc.
Ân? Đây là thế nào với thế nào?
”Hắn luôn có thể quản lí chuyện trong phủ rất tốt.” trong giọng nói Tiêu Đạc rõ ràng có không vui.
A Nghiên đột nhiên minh bạch.
Bệnh nặng một trận, người càng hồ đồ, bây giờ nàng mới nhớ tới, lúc trước Sài đại quản gia bị mình dùng biện pháp gì tiễn bước !
Này thật đúng là dùng đá tảng đập chân mình... Chỉ có thể than thở nàng
hiện tại là một con mèo không thể nói chuyện, không thể biện giải cho
mình a!
Ai thèm thích Sài đại quản gia cáo già đâu! Hừ!
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn kỹ thần sắc A Nghiên, nửa ngày sau, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vươn ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má nàng gần đây có
chút sinh động, ngữ khí hắn ám ách giống như gió đem mùa thu thổi qua
song cửa sổ, đầy che chở, lại hiu quạnh khiến lòng người chua xót:
”Ta nói rồi, ngươi thích, ta đều sẽ đưa đến trước mặt ngươi. Trong phủ
không có người quản lý, nha hoàn đầu bếp đại phu chưa chắc đã tận tâm,
ngươi hiện tại lại bị bệnh, cần phải có người dốc lòng giám thị, nay ta
cho Sài Hỏa trở về, ngươi hẳn cũng cao hứng.”
Cao hứng... Cao hứng... Cao hứng cái con mèo!
A Nghiên quả thực là muốn nuốt luôn đầu lưỡi, bất quá nàng không dám, nàng đương nhiên cũng không dám thu lại lời mình từng nói.
Chính mình nói dối, ngậm nước mắt nuốt vào đi.
Vì thế nàng ủ rũ bẹp dúm liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi dựa vào lòng hắn, nhắm hai mắt lại.
Nhiều chuyện phiền não như vậy, nàng đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc trước đi. (PS: giống mình quá đi mất)
Ai bảo hiện tại nàng là một con mèo đây.
*********************
sau khi Sài đại quản gia trở về, mọi việc trong phủ quả nhiên quy củ.
Như bây giờ, Sài đại quản gia lại đặc biệt mời ngự y thủ tịch từ Yến
kinh đến bắt mạch cho A Nghiên.
Sài đại quản gia nói với Tiêu Đạc thế này : “Nàng bệnh mãi không khỏe,
Cửu gia vướng bận nàng, cũng lao tâm lao lực quá độ, vị ngự y thủ tịch
Cố đại phu này, đối với bệnh của nữ tử có chút tinh thông, tuy rằng bệnh Cố cô nương đã tốt hơn, nhưng nhìn thân mình cũng hao tổn nhiều, vị đại phu này đến, có lẽ để hắn điều trị một phen, từ nay về sau có thể tốt
hơn?”
Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, chấp nhận, lập tức lệnh cho Cố đại phu này tới bắt mạch.
A Nghiên lại không để ý, xem mạch thì xem mạch, làm chút thuốc đến bồi
bổ thân mình cũng tốt. Nếu chính xác có thể điều trị tốt thân mình, nàng cũng thích, so với bệnh tật hiện giờ, phấn chấn lại tinh thần thì tốt
hơn.
Nếu có một ngày nàng không làm mèo được nữa, thân mình khỏe lên, cũng có thể chạy nhanh hơn nha!
Nếu Sài đại quản gia giống như trước đây động tay chân trong thuốc,
ngược lại, nàng tất nhiên nghĩ cách bắt được nhược điểm, nghĩ cách đem
sự tình bày ra trước mặt Tiêu Đạc, đến lúc đó xem Tiêu Đạc xử trí như
thế nào!
Đang nghĩ tới đây, đại phu kia đi vào, nhìn qua bất quá bộ dáng nam tử
ba mươi tuổi, bộ mặt tuấn tú, thân hình thon dài, bạch sam màu nguyệt
bạch.
A Nghiên có chút ngoài ý muốn, người này có vẻ còn trẻ tuổi, hơn nữa
dung mạo như vậy lại mơ hồ bộ dáng có vài phần giống mỗ phụ thân mình
một đời nọ.
Nàng cúi đầu cố nhớ lại, đại phu này cũng họ Cố.
Nhớ tới đây, nàng nhìn Cố đại phu kia, trong lòng không khỏi có hảo cảm.
Cố đại phu đến hành lễ rồi ngồi trước sạp, lấy khăn trắng phủ lên tay A Nghiên vươn ra, hắn bắt mạch cho A Nghiên.
Tay Cố đại phu có chút man mát, lúc hắn bắt mạch sẽ nheo mắt lại, đầu
hơi nghiêng, A Nghiên càng cảm thấy thân thiết hơn. Phụ thân một đời kia bắt mạch cho người ta, cũng là tư thế và thần thái này.
Đợi đến bắt mạch kết thúc, Cố đại phu mở mắt ra, gật đầu với A Nghiên, ý bảo nàng có thể thu tay.
A Nghiên càng cảm thấy Cố đại phu có chút thân thiết, không khỏi nở nụ cười gật đầu với Cố đại phu.
Cố đại phu nhìn thấy A Nghiên cười với mình, trong mắt có chút kinh
ngạc, bất quá đến cùng là ngự y trong cung, từng trải việc đời, giây lát kinh ngạc lướt qua, trong mắt hắn lại là một mảnh trong sáng bình tĩnh.
Khi đại phu này rời khỏi đây, tất nhiên hồi bẩm với Tiêu Đạc về thân thể A Nghiên, tình hình là sau khi bệnh nặng dương hư hỏa suy, cần điều
dưỡng, lại đề cập đến thời gian này khẩu vị không tốt, Cố đại phu hơi
trầm ngâm, cũng không dám khai phương thuốc điều trị, chỉ mở dược thiện, nói là phải chậm rãi điều dưỡng.
A Nghiên nằm ở trên sạp, nghiêng tai lắng nghe Cố đại phu nói về dược
thiện với Tiêu Đạc, đơn giản là chút thịt dê hải sâm, hồ đào nhục quế
viên, chim cút man ngư, quế hồi hương vân vân, nói là có thể luân phiên
sử dụng, lại cố ý nhắc nhở kiêng kị thịt vịt, thịt thỏ vân vân.
A Nghiên nghe thấy có lý, tất cả đều là mình ngày xưa biết rõ, lập tức
yên tâm. Nhất thời nhíu mày nghĩ, Sài đại quản gia này không biết trong
hồ lô bán thuốc gì.
Xem ra thủ đoạn hắn dùng qua đã thất bại, sẽ không lặp lại lần thứ hai.
hoặc là hắn là nhìn ra mình về mặt dược liệu đồ ăn hơi có chút kiến thức, biết không dễ dàng đầu độc được mình?
Nàng đang cân nhắc, đã thấy cửa mở, Tiêu Đạc đi vào.
Hắn thân hình thon dài cao ngất, đứng ở trước giường, lại ngược sáng,
vừa thấy cũng nhìn không rõ vẻ mặt hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
Đang muốn ngửa mặt nhìn kỹ, ai ngờ hắn lại mở miệng nói: “Ngươi vừa rồi cười với người khác.”
A Nghiên nghe thấy, hơi kinh ngạc, càng ngửa mặt nhìn hắn.
Tiêu Đạc trầm mặc đứng tại chỗ, mím môi mỏng, cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu cô nương nửa nằm trên sạp.
Trung y màu hạnh hoàng (đỏ vàng), non mềm giống như mầm non tháng ba mới nhú, một đôi mắt trong trẻo vô tội, hơi hoảng hốt nhìn mình, giống như
nàng có chút ủy khuất.
không vui vừa rồi tiêu tán một chút, nhưng chung quy trong lòng Tiêu Đạc không thải mái, ngồi bên sạp, nắm đầu ngón tay nàng: “Tay ngươi, chỉ ta mới có thể chạm vào.”
A Nghiên nháy nháy mắt, nghĩ rằng đó là đại phu a...
Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nói: “Đại phu cũng có thể chạm vào một chút.”
A Nghiên nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ Tiêu Đạc lại lập tức nói: “Ngươi vừa rồi vì sao cười với hắn?”
A Nghiên vô tội trừng lớn mắt.
Mèo sẽ cười sao? Đó không phải cười, đó là đang luyện râu mèo!
Tiêu Đạc lúc này cũng buông tha ép hỏi A Nghiên, dù sao chọc nàng nóng
nảy, nàng mất hứng, khổ sở vẫn là mình. Hắn khẽ thở dài, bưng khuôn mặt A Nghiên nhỏ nhắn lắc nhẹ, nhíu mày nói:
“A Nghiên, ngươi biết không, từ sau khi ngươi bị bệnh, đã không còn có cười nữa.”
Trước kia A Nghiên, mặc kệ là cười thật hay cười giả, cả ngày một bộ
dáng vui tươi hớn hở cười với mình, còn có thể miệng lưỡi lưu loát nịnh
hót mình, nói một ít lời hay vừa nghe đã là nói dối. Đương nhiên nàng
còn có thể đối nghịch với mình, sẵng giọng tức giận với mình.
Lúc đó A Nghiên giống mèo hoang nơi sơn dã, nơi nơi tán loạn, giảo hoạt
muốn nắm ở trong tay cũng không được, trong ánh mắt luôn tản ra sáng rọi động lòng người.
Nhưng hiện tại A Nghiên phờ phạc ỉu xìu, mệt mỏi buồn ngủ, tới bây giờ
vẫn không mở miệng nói chuyện, càng không cần nói đến nở nụ cười với
mình.
Hắn cơ hồ quên mất bộ dáng nàng cười rộ lên.
Hắn càng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế ngắm nghía, mềm nhẹ mà khàn
khàn nói: “A Nghiên, ngươi cười với ta đi, ta muốn ngươi cười.”
A Nghiên nhìn mắt dài mày kiếm kia, tràn ngập cưỡng bức, cứ như vậy đè lại.
Làm một con mèo trường mệnh trăm tuổi, nàng sao có thể không ngoan đây, vì thế nàng vội cong môi, lộ ra một nụ cười với hắn.
A Nghiên nở nụ cười.
Nhưng Tiêu Đạc lại càng nhíu mày, đánh giá nửa ngày, mới lẩm bẩm: “Đây là cười sao...”
A Nghiên nghe thế, không biết nói gì.
Nàng là một con mèo a, mèo sẽ không cười, miễn cưỡng nhếch miệng làm bộ
dáng cười cho ngươi, đã tốt lắm rồi! Chẳng lẽ muốn sống lâu, còn phải
biết cười sao?
Tiêu Đạc thấy nàng như vậy, cũng không nhắc lại, chỉ dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt phẳng khóe môi nàng.
***************************
Sài đại quản gia từ thôn trang mang về các dạng món ăn thôn quê đã chuẩn bị tốt, bọn thị nữ lưu loát bày lên bàn, A Nghiên trong khoảng thời
gian này luôn luôn ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hoá, chưa được thưởng
thức qua thế này. Đảo mắt xem qua thấy có cháo gạo tẻ hải sâm, heo mọi
kho tàu, nấm trăn gà con hầm cách thủy, đương nhiên cũng có tôm càng
chiên A Nghiên thắc thỏm.
tôm càng chiên dầu một màu bóng loáng, vừa thấy là biết dùng dầu nóng,
hỏa hậu vừa đúng. A Nghiên trước mắt sáng ngời, miệng mặc dù không thể
nóin, đôi tay lại không khỏi hưng phấn kéo kéo tay áo Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nhìn A Nghiên, thấy A Nghiên ngắm đồ ăn trên bàn,
nhìn đến hai mắt tỏa sáng, thậm chí còn cẩn thận nuốt nước miếng.
Tiêu Đạc bỗng chốc nở nụ cười: “Hóa ra A Nghiên thích ăn cái này!”
Hắn kỳ thật cũng đã lâu chưa từng nở nụ cười, vừa cười, nhất thời dường
như mây đen tiêu tán, trước mắt rộng mở trong sáng, ánh mặt trời nhỏ vụn cứ như vậy rơi vào con ngươi tối tăm, mang đến ấm áp khó được cho hắn.
A Nghiên thấy vậy, trái tim bỗng nhiên nảy lên.
Lập tức không khỏi nghĩ, chính mình dường như biết người này thật lâu thật lâu, nhưng kỳ thật chưa bao giờ hiểu hắn nửa phần!
Nhất thời Tiêu Đạc theo A Nghiên ánh mắt, tinh chuẩn cảm giác được nàng
thích gì, tự mình gắp một con tôm càng chiên dầu đến, chính mình lướt
qua một miếng trước, hơi hạ mi, cúi đầu nhìn tôm càng chiên dầu kia đen
tuyền có hình dáng kì quái, không khỏi có chút nghi hoặc.
A Nghiên thực thích ăn cái này sao?
Hắn nâng tay lên, đưa tôm đến miệng, nhịn không được thử một miếng.
A Nghiên vừa thấy liền mở to hai mắt.
Nàng há miệng đợi tôm càng thật lâu, thế nhưng không thấy đưa vào miệng
mình. Nàng có chút khó khăn, làm một con mèo, nàng có nên nhanh đi lấy
hai chiếc đũa đến thử đồ ăn không?
Tiêu Đạc thu vẻ mặt A Nghiên vào đáy mắt, không khỏi cong môi muốn cười, hơi nhíu mày, hắn trêu tức nói: “mèo con tham ăn, sợ ta đoạt của
ngươi.”
Lập tức đưa tôm càng chiên đến miệng A Nghiên.
A Nghiên há to miệng, một ngụm nuốt vào, chỉ cảm thấy đầy miệng thơm ngon, hương vị quen thuộc, thật sự là ăn quá tuyệt !
Tiêu Đạc thấy vậy, lại gắp một con nữa cho nàng.
A Nghiên lại ăn một miếng, vẫn quá ngon !
Nhưng lúc nuốt xuống miếng tôm càng thơm ngon, nàng bỗng nhiên nhớ tới Cố Mặc từng ăn tôm càng với mình.
Cố Mặc, đệ đệ của mình, tuy nhỏ hơn ba tuổi, nhưng luôn nhường nhịn tỷ tỷ nàng khắp nơi.
Không biết hắn hiện tại như thế nào ?
Còn có phụ thân của mình, ốm đau không khỏe, trong nhà nay có bạc, mẫu
thân có phải không cần mệt nhọc giống trước kia hay không?
Tiêu Đạc rất nhanh chú ý tới thất lạc trên mặt nàng, nâng tay sờ sờ gương mặt nàng: “Nào nào, đây là như thế nào?”
vừa đúng Sài đại quản gia theo giúp bên cạnh, thấy tình cảnh này, cười
hề hề nói: “Ta nghe nói này tôm càng chiên là đồ ăn vặt tiểu hài tử ở
đây thích nhất, Cố cô nương ăn vào, sợ là khó tránh khỏi nhớ tới người
nhà. Cố cô nương cũng có một thời gian dài chưa nhìn thấy người nhà
rồi?”
Tiêu Đạc nghe nói như thế, ngẫm lại cũng đúng.
Chính hắn vô tâm tuyệt đối sẽ không nhớ thương ai, nhưng A Nghiên chưa
chắc giống mình, nàng có phụ mẫu, có đệ đệ, đương nhiên sẽ tưởng niệm
bọn họ.
Nhưng A Nghiên vì sao lại nhớ thương người nhà của nàng đây? Mình ở bên cạnh nàng, nàng không thể nhớ thương mình?
Hắn có chút không tình nguyện quét mắt tới Sài đại quản gia bên cạnh, thản nhiên nói: “A Nghiên cũng không nói nàng nhớ nhà.”
Sài đại quản gia nghe vậy, cứng lại, râu giật giật, cuối cùng cúi đầu thở dài.
Cửu điện hạ nhà hắn có đôi khi chính là như vậy, không phân rõ phải trái!
Sài đại quản gia thật cẩn thận đánh giá vị cô nương được gia nhà mình
cung phụng như cô nãi nãi, thở dài, kiên trì nói: “Gia, Cố cô nương hiện không thể nói chuyện, đương nhiên sẽ không nói nàng nhớ nhà.”
Tiêu Đạc ngẫm lại cũng đúng, hắn nhíu mi, rất không tình nguyện cúi đầu
nhìn A Nghiên chằm chằm, nghiêm cẩn hỏi: “Ngươi nhớ nhà sao?”
A Nghiên nháy nháy mắt, không nói.
Tiêu Đạc lại hỏi: “Nếu nhớ nhà thì gật đầu, ta đưa ngươi về.”
A Nghiên nhất thời trước mắt sáng ngời, gật đầu thật mạnh.
Nhớ nhà, nhớ nhà a, nhớ không chịu được!
Nhưng gật đầu xong, nàng có chút thanh tỉnh lại, vì sao Sài đại quản gia tốt bụng đề nghị như vậy, chồn chúc tế gà, sợ là hắn không có hảo tâm
gì.
Lập tức nàng nghi hoặc nhìn nhìn Sài đại quản gia bên cạnh.
Sài đại quản gia ra vẻ gật đầu, cười đến hết sức hòa ái, giống như lão
nhân gia tầm thường hầu hạ bên cạnh chủ tử, thật thà lại trung thành.
Ai ngờ nàng vừa nhìn Sài đại quản gia như vậy, Tiêu Đạc lập tức không biết bị làm sao.
”Đừng nhìn hắn, hắn cũng không thể mang ngươi về nhà.”
Nói xong, hắn liếc Sài đại quản gia: “Mấy ngày trước đây có tin tức từ
Yến kinh đến, lão gia tử triệu ta trở về, ta bây giờ ở đây, núi cao nước xa, đúng là tiêu diêu tự tại, tuyệt không muốn trở về. Sài Hỏa, ngươi
về Yến kinh trước, ngăn lão gia tử, còn có kế mẫu ta.”
Lời này vừa ra, Sài đại quản gia dù thành thật hòa ái, cũng không khỏi cứng đờ tại chỗ.
Hắn... Hắn đi ngăn đương kim thánh thượng... va đương kim hoàng quý phi... sao?
Tiêu Đạc nhíu mày: “Thế nào, ngươi không định đi?”
Sài đại quản gia lúc này còn có thể nói gì, đành phải gật đầu cười khổ: “Đi, ta đi...”
A Nghiên nghe thế, cũng vui mừng ngoài ý muốn, Sài đại quản gia này cứ như vậy bị bắt đi rồi?
Thế này lại có thể thả lỏng một thời gian !