Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 36: Chương 36: Chán ghét




Khi bụng cô đang đầy ấm ức không có chỗ trút giận, phía sau lại truyền đến tiếng nói vô cùng chói tai.

“Hả? Đúng là khách ít đến nha! Mộ Niệm Đồng, ngọn gió xấu xa nào thổi cô đến đây vậy?”

Mộ Niệm Đồng nghe thấy tiếng nói vô cùng chói tai, lông mày không khỏi nhíu lại, chậm rãi xoay người.

Lục Hàm Vân đã đứng sau lưng cô, cô ta mặc bộ váy tao nhã, trang điểm vô cùng đậm, rõ ràng là cô gái hai mươi tuổi, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bà chủ ung dung quý phái.

Cô ta vừa nâng ly chân dài, vừa dùng ánh mắt vô cùng chán ghét đánh giá cô, trên mặt là khinh miệt không thèm che giấu một chút nào!

Lục Hàm Vân, em gái Lục Tuấn Ngạn, xếp hạng lão yêu trong nhà, là con gái nhỏ của Lâm Ngọc.

Không biết có phải là mẹ con cùng huyết mạch hay không, Lục Hàm Vân đối với người chị dâu là cô đây, rõ ràng không để ở trong mắt!

Cô nhìn ra được, Lục Hàm Vân đối với Lục Tuấn Ngạn, chắc là vì cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, cho nên tình cảm vô cùng thân thiết, ‘anh trai’ dài ‘anh trai’ ngắn, nhưng mà đối với cô mà nói, lại như đối đãi với người ngoài.

Mà chính mình, rõ ràng là chị dâu của cô ta.

Cô vẫn còn nhớ rõ lúc trước lúc kết hôn, mới vừa bước vào cửa lớn nhà họ Lục, Lục Hàm Vân vừa thấy cô, không nói một câu vui vẻ chúc mừng, mà vô cùng châm chọc nói, “Tôi còn tưởng rằng chị dâu tương lai của tôi ăn khói lửa nhân gian nhiều bao nhiêu, kết quả là, còn không phải là một người bình thường, cũng không biết mặt hàng như vậy, sao lại làm anh trai tôi say mê đến chết mê chết mệt!”

Ánh mắt bài xích đó, giống như thân phận của cô là người ngoài xâm nhập vào nhà họ Lục.

Cô rất ít khi về nhà họ Lục.

Nhưng mỗi lần về nhà họ Lục, nhất là ngày lễ ngày tết, một khi gặp phải Lục Hàm Vân, tuyệt đối không tránh được bị châm chọc khiêu khích.

Miệng Lục Hàm Vân vô cùng độc, không biết học đâu ra nhiều từ ngữ trau chuốt đâm chọc người khác như vậy, nói vài ba câu là có thể đâm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô.

“Sao thế? Không cam lòng à?”

Lục Hàm Vân lạnh lùng châm chọc, “Mẹ tôi nói không sai, một con gà mái không đẻ được nói ra đáng cười biết bao nhiêu! Tôi nói rồi, cô nên biết từ sớm thân thể của cô không được? Nếu không có biện pháp sinh đứa bé, chạy tới gây tai họa cho anh trai tôi là có ý đồ gì?”

Mộ Niệm Đồng trông thấy cô ta, chỉ muốn làm như không nhìn thấy cô ta, xoay người muốn rời đi.

Không ngờ Lục Hàm Vân đó lập tức chạy lên trước, hung dữ đẩy mạnh cô, đi lên trước, ngăn cản đường đi của cô.

“Chị dâu, cô thấy tôi, sao bộ dạng lại khiêm tốn như vậy?”

Lục Vân Hàm vừa chán ghét vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy lễ phục cô mặc trên người, ánh mắt càng lúc càng độc ác.

Không vì lý do nào khác.

Cái váy Mộ Niệm Đồng mặc trên người là bộ váy Chanel mùa xuân số lượng có hạn.

Cái gì gọi là số lượng có hạn, đó chính là không phải cô có tiền là có thể mua nổi.

Hơn nữa số lượng có hạn này chỉ có một số đo, cái váy này được may theo người mẫu có dáng người cao gầy.

Nói cách khác, cũng chỉ có Mộ Niệm Đồng vừa cao vừa gầy như vậy, mới có thể mặc bộ lễ phục đến buổi tiệc này.

Lục Hàm Vân nghĩ đến có thể bộ lễ phục này là Lục Tuấn Ngạn mua cho cô, trong lòng ghen tị không thôi!

Cô ta vẫn luôn ghen tị với Mộ Niệm Đồng, chiếm lấy toàn bộ Lục Tuấn Ngạn, cũng không phải cô ta có bệnh yêu anh trai, mà từ nhỏ đã cùng lớn lên với Lục Tuấn Ngạn, nên tình cảm vô cùng thân thiết.

Bỗng nhiên xuất hiện một người chị dâu, mà người này lại là Mộ Niệm Đồng, tính tình lạnh lùng cao ngạo, không biết lấy lòng, bởi vậy tất nhiên là Lục Hàm Vân không muốn gặp cô!

Lại đánh giá lần nữa, bỗng nhiên Lục Hàm Vân phát hiện dấu vết ái muội trên cổ cô, càng cảm thấy chói mắt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.