Cho dù cô dùng kem che khuyết điểm che giấu, nhưng có một số dấu vết quá sâu, cô đi hơi vội, có nhiều chỗ vẫn rõ ràng như cũ.
Đương nhiên là Lục Hàm Vân suy đoán rằng, người chị dâu của cô ta vì củng cố địa vị của mình ở nhà họ Lục, cố gắng “tạo người”, lúc này mới để lại những dấu vết này!
“Kết hôn đã bao lâu rồi, trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, tôi xin khuyên cô, vẫn nên để trái tim nguội lạnh đi! Nếu cô không thể sinh thì sớm ly hôn với anh tôi đi, đừng chiếm lấy danh phận bà Lục cô không có đủ tư cách giữ lấy này, thực sự làm người ta chán ghét.”
Lục Hàm Vân lại nói những lời như kim châm vào trái tim người khác.
Mộ Niệm Đồng nghe vậy, lại giận quá thành cười, “Không có tư cách sao? Ý của cô là, tôi gả đến nhà họ Lục, ‘trách nhiệm’ duy nhất là sinh con cho anh trai cô sao?”
Nhất thời Lục Hàm Vân không ngờ cô sẽ đối chọi gay gắt đến vậy.
Phải biết rằng trước đây, cho dù cô ta khiêu khích châm chọc thế nào, cho đến bây giờ Mộ Niệm Đồng chỉ im lặng không nói, dùng im lặng để đối phó, cho dù cô ta nói ra những lời khó nghe, cô cũng giả bộ không liên quan đến mình.
Không ngờ hiện giờ, vậy mà trên thân thể cô cũng có sắc nhọn, còn biết trả lời một cách mỉa mai!
“Cô có ý gì?”
Lục Hàm Vân cảm thấy rất buồn cười, “Tôi nói sai rồi sao?”
“Đây là thái độ của cô đối với trưởng bối sao? Hàm Vân, tôi là chị dâu cô, cho nên mong cô chú ý thái độ nói chuyện của mình, đừng có mà dĩ hạ phạm thượng!”
Dĩ hạ phạm thượng, đúng là đủ sắc bén!
Lục Hàm Vân lạnh lùng nói, “Mộ Niệm Đồng, cô có thân phận gì? Dĩ hạ phạm thượng sao? Ai thấp ai cao? Trong lòng cô còn chưa hiểu rõ sao? Có cần tôi phải nói với cô không? Cô thấp tôi cao!”
Nói xong, cảm xúc của cô ta kích động, tiến lên một bước, dùng tay đẩy mạnh vai cô.
Mộ Niệm Đồng không ngờ ở trước mặt mọi người cô ta sẽ ra tay, bất ngờ không phòng bị, thân thể lảo đảo về phía sau!
Ngay lúc trong lòng cô tràn đầy bất ngờ, trước mắt bao người, nhất định là cô sẽ ngã mạnh xuống đất, sau đó như Lục Hàm Vân mong muốn, làm trò cười cho mọi người - -
Một giây sau, cô được một đôi tay có lực đỡ lấy.
Mộ Niệm Đồng hoảng sợ, nâng mắt, lại đối diện với đôi mắt phượng thâm thúy, đuôi mắt xếch lên, giống như hàm chứa ý cười, quyến rũ trái tim người khác, lại lộ ra vài phần bất cần đời!
Nhưng đôi mắt này thực sự làm cô hoảng sợ không nhỏ!
Đêm qua, trong căn phòng tối tăm, bức mành bị gió nhẹ thổi lên, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng.
Được ánh trăng tôn lên, là đôi mắt như thế này, chứa đầy ý cười xấu xa, thâm sâu chiếu vào đáy mắt cô, lưu lại dấu vết trong đáy lòng cô!
“Anh...”
Là anh?
Là người đàn ông xấu xa đó!
Lục Hàm Vân cũng bị một màn đột ngột này dọa sợ.
Vừa rồi toàn bộ lực chú ý của cô ta đều tập trung vào Mộ Niệm Đồng, trong lúc này lại không phát hiện ra, phía sau Mộ Niệm Đồng có một người đàn ông từ lúc nào!
“Lại gặp mặt.”
Người đàn ông cười, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Ba chữ ngắn ngủi, trong hoàn cảnh ồn ào, lại vô cùng rõ ràng truyền vào tai cô!
- - Lại gặp mặt!
Cùng với câu nói ái muội này, giống như có thứ gì đó trong đầu cô nổ mạnh ra chùm ánh sáng trắng, vô cùng đẹp mắt!
Vô số đoạn ngắn nhỏ tiến vào trong đầu cô!
Cô ngơ ngẩn nhìn anh ta, bên tai giống như vang vọng những lời anh ta nói!
…
“Vật nhỏ, sao không khỏe như vậy? Mỗi lần làm đều ngất đi.”
…
“Vì sao không thể đụng vào?”
…
“Nơi này đã từng chứa đựng tôi, chẳng lẽ em quên rồi sao?”
…
“Đồng Đồng, chúng ta sẽ gặp lại.”