Trận doanh nhân loại đúng là chiếm cứ chủ động, có thể khống chế bạo
loạn trong Bất Hủ thành đã là chuyện đáng ăn mừng rồi. Nếu để cho nhóm
đầu lĩnh và quân đoàn sinh vật phong ấn công phá Vong Giới môn đào thoát ra ngoài, cho dù nhân loại đông đảo cao thủ cũng ngăn cản không nổi
chúng nó. Thiên Hạ thành bị phá hủy chỉ là vấn đề thời gian.
Số
lượng Hồn Chủ trong trận doanh nhân loại có chừng 4000, phần lớn trong
đó lần đầu tiên tiến vào Bất Hủ thành. Khi bọn họ nhìn thấy tòa thành
chứa đầy oán khí, hủ khí mục nát như ẩn như hiện, thấy được vô số hung
thú, quái vật từ bốn phương tám hướng tràn tới, trong lòng không nhịn
được sinh ra cảm giác bất lực, sợ hãi.
Đám Hồn Chủ hiển nhiên là sợ hãi.
Ở trong nhận thức của bọn họ, Hồn sủng cao đẳng quân chủ, quân chủ đỉnh
phong, vô địch quân chủ đều sinh sống ở sâu trong Mê giới, thường thường phải tổ chức thành đoàn thể liên hiệp mới có thể đối phó. Thế mà vừa
tiến vào Bất Hủ thành đã thấy cả quân đoàn số lượng khổng lồ đang xông
về phía mình.
Thậm chí Hồn sủng cấp đế hoàng chính là tử thần
trong mắt bọn họ cũng xuất hiện thành đội. Bất kỳ quân đoàn cấp quân chủ nào cũng có mấy đầu sinh vật đế hoàng chạy trước dẫn đường. Trên trời,
dưới đất chỗ nào cũng có, cảnh tượng thiên quân vạn mã ào ào xông tới
quả thật là kinh tâm động phách.
Chỉ mới nhìn lướt qua đã thấy mấy chục đầu sinh vật cấp đế hoàng.
Hình ảnh rung động thị giác cỡ này khiến cho đám Hồn Chủ cảm thấy mình đã bước vào tu la địa ngục.
"Rống rống rống rống rống ~!"
"Ngao ô ô ô !"
"Tê tê tê ~~~!"
Tiếng gầm phương xa truyền đến, song phương càng lúc càng gần.
Rốt cuộc chiến tranh chân chính chuẩn bị bộc phát.
Cả tòa Bất Hủ thành đốt lên chiến hỏa, khí thế cường đại xông phá tầng mây, đại địa chấn động ùng ùng.
Hàng ngàn hàng vạn Hồn sủng biến thành sóng thần ập đến, năng lượng đủ màu sắc chậm rãi tích tụ.
Lúc này cái gọi là tốc độ, né tránh không có bất kỳ ý nghĩa nào, một trận va chạm lực lượng chính diện không thể tránh khỏi.
Cuộc chiến tranh này sợ rằng nhân loại phải trả giá vượt xa Chập Hoang đối kháng Thiên Ma Trùng đế quốc.
Bên ngoài Thiên Hạ thành vẫn diễn ra đời sống thường ngày, ngựa xe như
nước, dòng người đi lại trên đường đông nghịt. Thỉnh thoảng tòa thành
xuất hiện rung động kỳ lạ, chỉ có điều người dân cũng không chú ý lắm.
Đối với một tòa thành ngàn năm không đổ, chuyện này là rất bình thường.
"Hôm nay hình như động đất kéo dài hơi lâu nhỉ?"
"Đúng thế, đống hồn hạch ta trưng trên kệ từ sáng sớm, thế mà nó rung một cái làm ta xếp lại mệt gần chết."
"Ngươi có thấy trường đấu thú đang chấn động không?"
"Chẳng lẽ là cái đầu Thất Nham cự thú kia thi triển kỹ năng chủng tộc?"
"Một con chín đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh không có bản lãnh lớn như vậy."
"Thiên Hạ thành chúng ta gần đây phát sinh đại sự hả?"
"Đừng nói mò, không cẩn thận ngồi tù như chơi đó."
"Ta nghe được tin tức mới nhất từ Trần gia, tất cả cao thủ từ tám niệm Hồn
Chủ trở lên kể cả gia chủ đều bị ba thế lực lớn triệu tập. Vị gia chủ
len lén trở về gia tộc dặn dò người nhà mau chóng rời khỏi Thiên Hạ
thành, đây không phải phát sinh đại sự là gì?"
"Ờ, ngươi nói cũng đúng, ta nghe một số người nói gần đây các địa phương khác rất ít khi nhìn thấy cao thủ cấp bậc Hồn Chủ."
Phố lớn ngõ nhỏ trong Thiên Hạ thành các đều có tin đồn, đám con buôn, tửu
quỷ rất thích loại chuyện này, cho nên tin tức càng truyền đi lại càng
khuếch đại.
Chẳng qua là bọn họ không bao giờ nghĩ tới, cho dù
bọn họ khuyếch đại tới mức nào cũng không thể đạt tới độ cao bằng sự
thật. Bởi vì trận động đất này vượt xa khả năng tưởng tượng của bọn họ
gấp ngàn lần, vạn lần.
Nhóm cao tầng Thiên Hạ thành hiển nhiên
không muốn để cho dân chúng biết chuyện này, bọn họ tận lực điều chuyển
nhân lực một cách bí mật nhất, nhưng vẫn không tránh khỏi để lộ ra một
ít tiếng gió.
Trên thực tế, tầng lớp bình dân vốn không có nhiều
sự lựa chọn, thử hỏi Thiên Hạ thành cũng không an toàn, vậy thì khắp
Thiên Hạ Cảnh có chỗ nào để bọn họ dung thân?
Thật ra, những
người trải qua cuộc sống bình thường kia phải cảm thấy vạn phần may mắn
mới đúng. Nếu như không có Sở Mộ hóa thân Bán Ma giết chết bốn đại đầu
lĩnh, sợ rằng ngày hôm nay quân đoàn sinh vật phong ấn đã xông vào Thiên Hạ thành triển khai tàn sát rồi.
Thế mà thanh niên nam tử lập
công lớn nhất kia đang nằm trong cỗ quan tài bằng băng, lặng im không hề hay biết sự tình sắp sửa phát sinh trong Bất Hủ thành.
Thân thể
hắn bao trùm một tầng băng sương dày đặc, cả gian đại sảnh chất đầy linh vật Băng thuộc tính cao cấp. Nhiệt độ nơi này còn thấp hơn địa cực băng xuyên hàng trăm lần, cho dù là Hồn Chủ đi vào cũng sẽ bị hàn băng đông
cứng, chết ngay lập tức.
Bên cạnh cỗ quan tài băng, Hoa hệ Hồn
Hoàng - Hương Vân Vận dùng hồn niệm dẫn dắt linh vật Băng thuộc tính vào trong cơ thể Sở Mộ. Sắc mặt nàng tái nhợt, tay chân run rẩy biểu hiện
của lao lực quá độ.
Trước kia Băng Lam đã tiêu hao hồn lực sạch
sẽ phải trở về nghỉ ngơi, nhưng Sở Mộ cần phải có người trợ giúp khống
chế linh hồn nhiệt độ. Cho nên Hương Vân Vận mới tiếp nhận nhiệm vụ này.
Khi Hương Vân Vận tiêu hao hồn lực gần hết, nàng bỗng nhiên cảm giác được
băng sương trên người Sở Mộ rung động nhè nhẹ, đây hẳn là dấu hiệu hắn
sắp thức tỉnh.
Hương Vân Vận thấy thế liền nở nụ cười vui sướng, vội vàng kêu gọi thị nữ chạy đi thông báo Liễu Băng Lam.
Sau khi dặn dò thị nữ cẩn thận, Hương Vân Vận quay đầu lại bất chợt nhìn
thấy Sở Mộ mở mắt ra. Cặp mắt Sở Mộ lóe lên tia sáng kỳ dị, đây là hiệu
quả Dị Đồng còn chưa biến mất, một lúc sau mới từ rút lui trả lại con
ngươi màu đen cho Sở Mộ.
Hương Vân Vận ngơ ngẩn xuất thần, đến
khi phát hiện Sở Mộ nhìn mình chằm chằm, trái tim nàng đập lên kịch
liệt, trên mặt lộ vẻ bối rối không biết nên làm gì cho tốt.
Sở Mộ im lặng nhìn Hương Vân Vận, hồi lâu sau mới có cảm giác có cái gì đó không đúng.
Hắn thử động đậy thân thể, phát hiện cả người mình đã bị đông cứng. Nếu như cưỡng bức động đậy thân thể, nói không chừng gân cốt, tứ chi sẽ đứt
rời, tan nát.
"Ngươi đừng... đứng im cho ta, chớ có lộn xộn aa.a...aaa !"
Hương Vân Vận phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt ửng hồng một mảnh, chính nàng cũng không biết mình bối rối cái gì nữa.
Thật ra tâm lý Hương Vân Vận rất là bình thường, nếu đổi lại bất kỳ một gã
Hồn Hoàng nào đứng ở trước mặt Sở Mộ cũng phải bối rối, hoảng hốt. Dù
sao người thanh niên này chính là Bán Ma, là tồn tại trong truyền thuyết hàng thật giá thật.
Sở Mộ trừng mắt nhìn sang, coi như là trả lời câu nói vừa rồi.
Cũng không lâu lắm, Băng Lam chạy như bay vào trong đại sảnh, bộ dạng mừng rỡ nhìn vào nhi tử của mình.
Theo số tuổi lớn dần, năm tháng không có lưu lại vết tích trên người Liễu
Băng Lam, nhưng mà tình thương và khí chất của mẫu thân càng thêm sâu
sắc. Lúc này nàng nhìn thấy Sở Mộ rốt cuộc tỉnh lại, vành mắt đã ươn
ướt, liên tục hỏi thăm trên người Sở Mộ có chỗ nào khó chịu.
Kể
từ khi bị ném ra Yểm Ma đảo, phần lớn thời gian của Sở Mộ đều là một
mình cô độc. Bây giờ tâm tính của hắn đã thành thục, không cần có người
nào khác đặc biệt quan tâm. Nhưng mà cảm giác này vô cùng ấm áp, cho dù
hắn không muốn tiếp nhận, Liễu Băng Lam vẫn là mẫu thân của hắn, đây là
sự thật không thể chối cãi.
Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, tâm tình Sở Mộ lần lượt biến hóa, chính hắn cũng không hiểu được rốt cuộc mình muốn cái gì.
Băng Lam nhẹ nhàng lau vệt nước mắt đọng trên má, mười mấy năm qua nàng kiên cường chịu đựng không có rơi một giọt nước mắt nào. Thế mà trong khoảng thời gian này, nàng đã khóc quá nhiều rồi.
Sở Mộ miễn cưỡng động đậy ngón tay cứng ngắc, trong lòng rất muốn lau đi giọt nước mắt dùm cho mẫu thân.
Cử chỉ này khiến cho Băng Lam ngây ngẩn cả người, sau đó trên mặt nàng hiện lên một nụ cười vui sướng.
Đây là Sở Mộ hành động theo bản năng, nhưng ở trong mắt Băng Lam nghĩa là hắn đã nhận thức địa vị mẫu thân của mình.
Băng Lam biết rõ trước kia Sở Mộ không có cự tuyệt gặp mặt nàng, nhưng hắn
đạm mạc và xa lạ làm cho nàng cực kỳ đau lòng. Từ đầu đến cuối giữa hai
người luôn luôn tồn tại một bức màn ngăn cách.
Cho tới bây giờ, nàng mới nhận thấy một tia cảm tình trong mắt Sở Mộ, tuy rất nhỏ nhoi nhưng lại vô cùng trọng yếu đối với nàng.
Hương Vân Vận ngồi ở bên cạnh nhìn sang Liễu Băng Lam, trên mặt lộ vẻ kinh
ngạc khó tả. Băng mỹ nhân mỹ lệ khiến cho người ta hít thở không thông,
nhưng có người nào biết được khi nàng nở nụ cười lại là một vẻ đẹp tao
nhã khác hẳn. Ngay cả Hương Vân Vận là nữ nhân cũng bị thu hút tầm mắt.
"Tại sao?"
Băng khối dần dần hòa tan, Liễu Băng Lam nắm tay Sở Mộ chợt nhận ra biến hóa trong mắt hắn, khẩn trương hỏi.
Sở Mộ vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, đành phải dùng hồn niệm nói:
"Không có gì, cảm giác thân thể mất tri giác thật khó chịu !"
Băng Lam cũng không có để ý, mỉm cười ôn nhu rồi nói:
"Ngươi đói bụng không? Mẫu thân đi chuẩn bị một ít thức ăn cho ngươi nhé !"
"Không đói bụng, năng lượng linh vật Băng thuộc tính quá lớn, linh hồn của ta
đã sinh ra miễn dịch, hiện tại đã không còn tác dụng gì nữa. Giúp ta
giải đông trước đã !"
Sở Mộ dùng hồn niệm nói.
Trong lúc Băng
Lam trở về nghỉ ngơi, ý thức Sở Mộ dần dần thanh tỉnh. Nhưng hắn vẫn
tiếp thu ý kiến của Ly lão nhi nói, ngủ thêm mấy ngày ở trong đại sảnh
Đế Thánh điện.
Trong đoạn thời gian này, Sở Mộ phát hiện linh hồn nhiệt độ của mình giảm xuống rất ít, Hương Vân Vận dẫn dắt năng lượng
Băng thuộc không có bao nhiêu tức dụng. Nếu tiếp tục làm như vậy đồng
nghĩa với lãng phí lượng lớn linh vật Băng hệ cấp đế hoàng. Cho nên Sở
Mộ dứt khoát từ bỏ vấn đề này, dù sao Hồn Điện thu thập linh vật cao cấp cũng không dễ dàng, bảo lưu lại cho người khác sử dụng vẫn tốt hơn.
"Tốt, sau trận bạo loạn này, mẫu thân sẽ giúp ngươi giải quyết hóa giải linh
hồn nhiệt độ."Truyện được share bỡi " tung hoanh.com"
Băng Lam gật đầu nói.
Ly lão nhi đã nói nhất định phải có Thiên Tiên băng mới có tác dụng hữu
hiệu đối với vấn đề của Sở Mộ. Vì thế Liễu Băng Lam dự định đi một
chuyến tới Cấm Vực tìm kiếm Thiên Tiên băng, lần này không thành công
nàng kiên quyết không trở về.
"Lam tỷ tỷ, việc giải trừ băng hàn để ta làm đi. Hồn lực của ngươi còn chưa có khôi phục hoàn toàn."
Hương Vân Vận không muốn Băng Lam tiếp tục làm việc mệt nhọc như thế, vội
vàng niệm chú ngữ buông thả hồn niệm hóa giải năng lượng băng hàn trên
người Sở Mộ.
Quá trình này cũng không khó khăn, đại khái qua
chừng nửa giờ, thân thể Sở Mộ đã khôi phục tự do, nhưng xương cốt, cơ
năng vẫn chưa khôi phục như cũ, hành động có một chút trở ngại.
"Rốt cuộc người nào làm cái quan tài này vậy?"
Sở Mộ đứng dậy đi một vòng co giãn gân cốt, thuận tiện hỏi thăm một câu.
Sở Mộ chỉ hành động theo bản năng, bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt Hương Vân Vận đỏ bừng như táo chín, bộ dạng lúng túng kỳ lạ.
"Ách… y phục … à, y phục của ta đâu mất rồi?"
Sở Mộ bất giác nhìn xuống liền thấy cả người của mình trần truồng không
một mảnh vải che thân. Thế là hắn cũng chột dạ, vội vàng xoay người lại, lấy ra một bộ y phục từ không gian giới chỉ khoác vào người.
Đúng là không nghĩ tới mình lại có ngày trần như nhộng đứng trước mặt hai nữ nhân. Băng Lam là mẫu thân thấy thì thôi, nhưng mà cô nàng Hương Vân
Vận…
“Lỗ, lần này lỗ lớn rồi.”
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn còn định để dành lần đầu tiên cho Diệp Khuynh Tư kia mà.
Dĩ nhiên, nếu như Sở Mộ biết được thời điểm mình nhảy ra khỏi dạ dày tiểu
Chập Long, vô cùng sảng khoái tắm táp trước mặt cả đám Hồn Hoàng, không
biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Sở Mộ cũng biết Băng Lam
giúp mình hạ xuống nhiệt độ đã tiêu hao đại lượng hồn lực, lúc này mới
tới gần khuyên bảo nàng trở về nghỉ ngơi. Còn bản thân hắn lại ra ngoài
từ từ hoạt động thân thể.
Băng Lam vẫn không yên lòng để Sở Mộ ở một mình, kiên quyết muốn đi theo bảo vệ hắn.
Trong lúc đi dạo quanh Hồn Điện, Sở Mộ phát hiện ánh mắt rất nhiều người nhìn hắn rất quái lạ, thậm chí những thành viên trẻ tuổi thấy hắn lập tức né sang một bên, bộ dạng kính sợ tựa như gặp phải trưởng bối.
Lúc
trước Sở Mộ lưu lại Hồn Điện Thiên Hạ thành một đoạn thời gian khá dài,
vì thế hắn cũng quen thuộc không ít người, quan hệ giao tiếp coi như tốt đẹp. Nhưng hiện tại nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của bọn họ làm cho hắn
không kịp thích ứng.
"Đảo Ảnh Tuyền trong Thánh điện có thể nhìn
thấy tình hình chung quanh Trấn Yêu Bi, cho nên sự tình ngươi có thể hóa thân Bán Ma đã có rất nhiều người biết."
Băng Lam biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì, nhanh chóng lên tiếng giải thích.
"Cái gì? Bọn họ biết hết rồi?"
Sở Mộ cực kỳ kinh hãi, hỏi ngược lại.
Bán Ma là bí mật của Sở Mộ, tuyệt đối không thể để cho người khác biết. Nếu việc này bại lộ, sau này hắn đừng mong tiếp tục lăn lộn trong giới Hồn
sủng sư, quãng đời còn lại của hắn sẽ bị Hồn Minh đuổi tận giết tuyệt,
không có một ngày an ổn.
Quan trọng nhất là chuyện tình Thiên
Thương Thanh Chập Long, tiểu Chập Long, Mạc Tà cũng không giấu được, bị
phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
"Yên tâm đi, ông ngoại ngươi
đã nói rõ lần này ngươi bảo vệ Thiên Hạ thành lập công lớn. Các thế lực
Hồn Điện, Yểm Ma cung, Hồn sủng cung, Nguyên Tố môn, Thương Minh, Liệp
sủng hội và những địa giới chung quanh sẽ đẩy ngươi ngồi lên vị trí mười năm vương tọa. Chỉ cần ngươi trở thành Thiên Hạ vương giả, thế lực Hồn
Minh cỡ nào, độc đoán ra sao cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ít nhất trong thời gian mười năm, bọn họ tuyệt đối không dám hạ thủ."
Băng Lam cười nói.
"Thiên Hạ vương tọa? Đẩy ta lên ngôi vua a…aa?"
Vẻ mặt Sở Mộ tương đối đặc sắc, dùng cách nói của Diệp Khuynh Tư thì hắn
cả ngày làm mặt lạnh không biết chán. Nhưng lúc này hắn khó thể giữ vững bình tĩnh.
Cũng không trách đầu óc hắn vội vàng xao động, mà là vì cái ghế vương tọa này xuất hiện quá mức đột ngột.
Cách đây rất lâu, khi hắn lần đầu tiên bước vào Thiên Hạ thành, nhìn thấy
bức tượng điêu khắc Thiên Hạ vương giả hoàng kim, trong lòng hắn dao
động mãnh liệt, đồng thời xem Thiên Hạ vương tọa là mục tiêu phấn đấu
cao nhất. Nhưng hiện tại mới đi qua mấy năm, mình sắp ngồi lên vương vị
rồi, hắn có cảm giác tựa như nằm mơ.
Băng Lam thấy Sở Mộ lộ vẻ
kinh ngạc lập tức giảng giải điều kiện mười năm vương tọa cho hắn biết.
Hồi lâu sau, Sở Mộ mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vương tọa cần phải có
cống hiến đối với Thiên Hạ thành, chứ không phải hoàn toàn dựa vào thực
lực. Dĩ nhiên, nếu như không có đầy đủ thực lực cũng không có cách nào
làm ra cống hiến ảnh hưởng tới nền văn minh nhân loại.
Nghĩ đến
mình sắp trở thành Thiên Hạ vương giả, bảo hắn không kích động khẳng
định là nói dối. Nhất là đối với thanh niên đồng lứa như Sở Mộ, sợ rằng
đây là trường hợp vương giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử mấy ngàn năm của Thiên Hạ thành.
Quan trọng nhất là hắn có ba đại thế lực làm chỗ dựa, trong vòng mười năm không phải sợ Hồn Minh tới gây phiền toái. Cho dù tin tức Bán Ma bị người khác biết được cũng không sao, sau khi Bất
Hủ thành bình ổn trở lại, hắn sẽ chuyên tâm khổ tu, ẩn giấu hành tung.
Hết thảy mọi việc xem như nước chảy thành sông, không lo không sợ.
Hai người ngồi nghỉ trong hoa viên, Sở Mộ hỏi thăm tình huống Bất Hủ thành.
Băng Lam nói tình hình Bất Hủ thành không hề lạc quan, hiện tại trận doanh
nhân loại đang tích cực phòng ngự. Muốn tiến hành phản công và trấn áp
phải mất rất nhiều thời gian.
"Cũng may chiến tranh bộc phát
trong Bất Hủ thành, mọi chuyện đều có thể từ từ khống chế. Ta tin tưởng
vài ngày nữa bạo loạn sẽ được dẹp yên."
Băng Lam cho rằng Sở Mộ quan tâm Thiên Hạ thành an nguy, lập tức mỉm cười giải thích.
Thật ra Sở Mộ không có quan tâm đến Thiên Hạ thành, nhưng hắn cảm thấy mình
đã liều chết liều sống đánh một trận khống chế tai nạn xuống mức thấp
nhất. Nếu như trận doanh nhân loại chiến bại thì hắn hi sinh vô ích
rồi. Hơn nữa hắn còn muốn vỗ một cái bạt tai vang dội lên mặt thiếu nữ
phản bội, mà chiến tranh với quân đoàn sinh vật phong ấn chính là điểm
mấu chốt nhất trong kế hoạch của nàng.