Ý nghĩa chân chính của mười năm vương tọa chính là vinh danh người có
cống hiến lớn nhất đối với Thiên Hạ thành, chứ không phải là thực lực
mạnh nhất.
Chỉ cần hoàn thành việc trấn áp Bất Hủ thành bạo loạn, nguyên lão nhất định sẽ nâng Sở Mộ vào vị trí Thiên Hạ vương tọa.
Một là Sở Mộ liều mạng đại chiến đã thỏa mãn điều kiện điều kiện đầu tiên,
hai là dựa vào ba thế lực lớn chung tay bảo vệ, coi như là Hồn Minh Minh chủ cũng phải kiêng kị mấy phần.
Về phần sự tình giết chết Thiên Thính đúng là bé nhỏ không đáng kể rồi.
"Nghĩa phụ, ngài mau đi chủ trì đại cục."
Lúc này Băng Lam cũng đã tỉnh táo lại.
Nàng biết Bất Hủ thành bạo loạn chỉ là tạm thời an ổn, nhưng chỉ dựa vào mấy đầu Thánh sủng rất khó phong ấn trở lại cả quân đoàn sinh vật đông
nghịt kia. Hiện tại nhóm cao tầng Thiên Hạ thành cần phải có một người
chỉ huy, phân phối lực lượng chuẩn bị ứng phó tình huống đột biến.
Không có Hồn sủng nào nguyện ý trở về không gian phong ấn, cho nên bọn họ
không thể tránh khỏi một trận đại chiến. Điểm may mắn chính là trận
chiến này phát sinh ở trong Bất Hủ thành, chỉ cần từ từ quét dọn sẽ
không gây ra ảnh hưởng quá lớn. Dĩ nhiên, thời gian chiến đấu sẽ diễn ra rất lâu.
Nguyên lão nhìn thoáng qua Sở Mộ, rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.
Băng Lam ngồi bên cạnh Sở Mộ, bắt đầu khống chế năng lượng Băng thuộc tính
dẫn dắt vào trong cơ thể Sở Mộ, trấn áp linh hồn ma diễm trong người
hắn.
"Nữ Tôn điện hạ, phải chậm rãi tiến hành theo chất lượng,
không thể vội vàng xao động. Nếu không sẽ làm tổn thương thân thể thiếu
chủ."
Ly lão nhi lo lắng Băng Lam sốt ruột, lập tức chạy tới nhắc nhở.
Thật ra Liễu Băng Lam quan tâm Sở Mộ hơn ai hết, dựa vào cấp bậc cao niệm
Hồn Hoàng của nàng muốn dẫn dắt năng lượng linh vật Băng thuộc tính cấp
đế hoàng không tính là khó khăn.
Một ngày trôi qua, Băng Lam dẫn
dắt luồng khí băng hàn hạ nhiệt linh hồn Sở Mộ. Mặc dù hồn lực vẫn còn,
nhưng trải qua tiêu hao lâu dài, tâm lực mệt mỏi, sắc mặt Băng Lam trở
nên trắng bệch, làn da bị khí lạnh làm cho tím bầm.
"Nữ Tôn điện hạ, ngài điều dưỡng một chút đi, trước tiên khôi phục hồn lực rồi hãy tính tiếp."
Ly lão nhi thấy Băng Lam lộ vẻ mỏi mệt, sợ nàng kiên trì không nổi vội vàng ngăn cản.
Băng Lam đứng cũng không vững, thân thể lảo đảo muốn ngã, Ly lão nhi vội vàng kêu mấy thị nữ dẫn Băng Lam vào phòng nghỉ ngơi.
"Hẳn là sắp tỉnh rồi, đống linh vật Băng thuộc tính này đủ để luyện ra một
con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng rồi. Cũng may Hồn Điện giàu có nứt vách, bằng không lần này thiếu chủ thua thiệt lớn, ai dà, xem ra Băng Không
Tinh Linh nhận được không ít chỗ tốt, ngủ say một lần, khi tỉnh lại đoán chừng lên tới đế hoàng rồi."
Ly lão nhi nhìn Sở Mộ nằm trong khối băng, lầm bầm tự nhủ.
Tin tức Sở Mộ là Bán Ma kinh thế phải được giữ bí mật, nguyên lão ra lệnh cho tất cả Hồn Hoàng không được phép tiết lộ ra ngoài.
Thế nhưng, nguyên lão cũng biết mình quản thúc không nổi đám Hồn Hoàng này. Tin tức này chỉ giấu được nhất thời, thế nào cũng có lúc truyền vào
trong tai Hồn Minh.
Vì bảo đảm Sở Mộ an toàn, nguyên lão phái
Thánh vệ trưởng Trác Nông cùng với một nhóm Thánh vệ canh gác bên ngoài
đại sảnh Đế Thánh điện.
Trận doanh Thánh sủng đánh thắng một trận oanh liệt, Ti Dạ Chiến Hoàng tử vong, Bất Hủ thành bạo loạn tạm thời
hòa hoãn trở lại. Đến ngày thứ ba từ khi Sở Mộ rời khỏi Bất Hủ thành,
tất cả Hồn Hoàng và quân đoàn Hồn Chủ đã di chuyển tới gần Vong Giới
môn, chờ đợi thời khắc giao chiến khốc liệt.
Một khi Vong Giới
môn mở ra, quân đoàn sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới sẽ ập tới
như thủy triều. Nguyên lão đã liên lạc với đám Thánh sủng, hi vọng lúc
đó Thánh sủng sẽ phối hợp với trận doanh nhân loại phòng thủ Vong Giới
môn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không khí càng lúc càng nặng nề.
Vong Giới môn mở ra, đội ngũ Hồn Hoàng và quân đoàn Hồn Chủ tiến vào Bất Hủ thành.
Cảnh tượng đập vào mắt bọn họ đầu tiên không phải là thiên quân vạn mã bạo
loạn, khí thế bức người. Mà là bốn đại Thánh sủng chờ sẵn từ lâu.
Vạn Triêu Thú uy vũ bất phàm, trên đầu có sừng, khải giáp màu tím thẫm giống như kỳ lân trong truyền thuyết.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu cao quý thánh khiết, lông vũ trắng như tuyết không
nhiễm bụi trần. Những Hồn Hoàng có được Mính Tiên Điểu làm Hồn sủng tràn đầy cảm khái, đồng thời cũng hi vọng có một ngày Hồn sủng của mình đạt
tới cảnh giới cao như thế.
Thánh sủng Phược Phong Linh là linh hồn của thiên nhiên, thân ảnh phiêu dật, linh động vô cùng khả ái.
Dĩ nhiên, mọi người đều rõ ràng Phược Phong Linh bình thường êm dịu như
gió mát ngày hè, nhưng một khi tức giận sẽ biến thành giông bão ngập
trời.
Thánh sủng Huyền Chân Chập đã bị trọng thương, thể chất
Trùng hệ sinh mệnh lực ngoan cường giúp nó cứu lại một mạng dưới hắc ám
hủ thực của Ti Dạ Chiến Hoàng. Nguyên lão vừa mới tiến vào Vong Giới môn lập tức cho người mang Thánh sủng Huyền Chân Chập về Hồn Điện trị liệu, hi vọng nó mau chóng khôi phục như cũ.
Thế nhưng, Bất Hủ thành hỗn loạn vượt xa tất cả mọi người dự tính.
Ba đại Thánh sủng tồn tại quả thật có thể đưa đến tác dụng kinh sợ, nhưng
mà số lượng sinh vật phong ấn và sinh vật thủ thật sự nhiều lắm. Nếu
chúng nó nhận thấy Vong Giới môn mở ra chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội
chạy trốn ra ngoài.
Không bao lâu sau, toàn bộ Bất Hủ thành rốt cuộc sôi trào.
Ba đầu Thánh sủng đứng trước phòng ngự, phía sau là quân đoàn nhân loại dàn trận chờ đợi chiến hỏa bộc phát.
Từ bốn phương tám hướng Bất Hủ thành đột nhiên vang lên tiếng gầm thét
chấn động trời xanh, ngàn vạn hung thú đồng loạt tăng tốc chạy về phía
Vong Giới môn mang theo khí thế cuồng nộ như sóng thần xô bờ.
Ba đại Thánh sủng thả ra lĩnh vực tạo thành vòng tròn Thánh quang bảo vệ, ngăn cản cỗ oán khí khổng lồ kia xuống.
Nhưng mà ba đại Thánh sủng cường đại cỡ nào cũng không thể so sánh với tất cả sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới trong Bất Hủ thành. Trong lúc
nhất thời trận doanh nhân loại bị khí thế điên cuồng chèn ép, ai nấy sợ
hãi mặt mày tái nhợt.
"Không ngờ oán khí lại nặng đến trình độ này, xem ra cái người âm mưu kia không uổng công bố trí mười mấy năm."
Nguyên lão thở dài cảm thán, ánh mắt nhìn tới tòa thành cổ xưa tràn ngập bi thương.
"Nguyên lão, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ lúc này sinh vật phong ấn và sinh vật
thủ giới không còn e ngại Thánh sủng cổ xưa hay sao?"
Đình trưởng lão nghi ngờ hỏi.
Vốn là mọi người cho rằng Bán Ma Sở Mộ suất lĩnh ba đại Thánh sủng đánh một trận với sinh vật đầu lĩnh sẽ khiến cho chúng nó đàng hoàng hơn. Hiện
tại Vạn Triêu Thú xuất hiện hiển nhiên là trấn áp bạo loạn vô cùng dễ
dàng. Không nghĩ tới bọn họ vừa mới khai thông Vong Giới môn, đám hung
thú kia lập tức tạo phản rồi, thanh thế to lớn thậm chí vượt qua ba đại Thánh sủng.
"Bất Hủ thành phong ấn quá nhiều sinh vật, đã vượt
qua khả năng thừa nhận của tòa thành. Trên văn hiến có nhắc nhở cách một đoạn thời gian phải thanh tẩy Bất Hủ thành một lần, tránh trường hợp
oán khí tích tụ quá nhiều đè xuống lực lượng phong ấn trong Bất Hủ
thành. Cái người âm mưu kia lợi dụng chính là gánh nặng này, khiến cho
phong ấn trong Bất Hủ thành không chịu nổi từ từ suy yếu. Hơn nữa, bọn
hắn còn tiến hành phá hư mười mấy năm cuối cùng tạo ra trận bạo loạn
này. Tác dụng của Thánh sủng chỉ có hạn, chủ yếu vẫn phải dựa vào chúng
ta áp chế. Chẳng qua là cái người kia tại sao lại biết chuyện mà cao
tầng Hồn Điện cũng không biết."
Nguyên lão trầm giọng nói, trên mặt lộ vẻ lo âu nồng đậm.
Những thông tin về Bất Hủ thành đều được giấu kín tuyệt đối, văn hiến ghi lại cũng nằm trong tay các vị nguyên lão và cường giả Tôn vị, số người đạt
tới cấp bậc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Về phần nhóm cao tầng
các thế lực lớn như trưởng lão, cung chủ, điện chủ hoàn toàn không có tư cách biết được. Chẳng lẽ có lão gia hỏa nào đó phản bội? Nhưng trên đời này còn có thứ gì dụ dỗ được cường giả cấp bậc nguyên lão đây?
"Trận đại chiến này không tránh được rồi."
Hải Thu trưởng lão lắc đầu bất đắc dĩ.
"Bây giờ chúng ta chiếm cứ chủ động, tình huống tốt hơn dự đoán nhiều lắm, hẳn là may mắn mới đúng."
Diệp Đào trưởng lão nói.