Sủng Mị

Chương 1067: Q.2 - Chương 1067: Bạch Ngữ xuất hiện




Thuốc cầm máu tề hiệu quả thật nhanh, một giây đồng hồ thì độc tố đổ máu của Quỷ Đồng Huyết Ma Sát lưu lại đã biến mất thật nhanh, dần dần huyết dịch chảy ra ngoài cũng chậm lại, vết thương đến cuối cùng đã chậm chạp khép miệng.

Miệng vết thương khép lại thì Lăng Xiển lại niệm chú ngữ, thời điểm thấy Quỷ Đồng Huyết Ma Sát sắp bị công kích thì thu hồi nó vào trong không gian hồn sủng.

Đương nhiên thu hồi hồn sủng chiến bại, nhất là Quỷ Đồng Huyết Ma Sát, chuyện này làm cho toàn thân Lăng Xiển giống như núi lửa phun trào, âm trầm và đáng sợ! !

Quỷ Đồng Huyết Ma Sát bị thu hồi trở lại thì huyết vụ cũng tùy theo đó mà biến mất, vạn người của Hồn Minh như được đại xá, một đám đem thuốc cầm máu trong không gian giới chỉ ra ngoài, sau đó không ngừng thông qua các loại linh dược khôi phục máu tươi.

Những người trực tiếp ngã vào vũng máu thì không có cứu, số lượng này này chừng bốn ngàn người, mà sáu ngàn người còn lại lâm vào trạng thái suy yếu nguy hiểm tính mạng, chỉ sợ muốn triệu hoán hồn sủng cũng vô lực, dù sao sử dụng hồn niệm thì ít nhất thành lập ở trạng thái thân thể khỏe mạnh hài lòng.

Người của Tam đại cung điện trước đó bị minh chủ đồ sát hơn năm mươi người, còn lại ở đây chừng một trăm người, cũng chỉ có bốn người chết vì đổ máu.

Xuất hiện tỉ lệ lớn như thế là do một trăm người này đều là cường giả cấp Hồn Hoàng, một phương diện khác trận chiến đấu này là thực lực Chiến Dã không ngừng dâng lên, trên phương diện tinh thần bọn họ vô cùng muốn nhìn thấy thắng lợi, làm cho bọn họ kiên trì được tới giờ.

Chuyện này hoàn toàn trái lại với thành viên Hồn Minh, Chiến Dã mỗi lần sử dụng Đoạn Chi Trọng Sinh đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một lần đả kích nặng nề!

...

- Không ngờ ta lãng phí nhiều thời gian như vậy, hiện tại kiên nhẫn của ta đã không còn rồi.

Minh chủ Lăng Xiển ngữ khí trở nên rét lạnh đến cực điểm!

Không có cười to điên cuồng như lúc trước, cũng không có cao ngạo coi rẻ và trào phúng nữa, hiện tại minh chủ Lăng Xiển đã tức giận thật sự!

- Đã thật lâu không có người nào khiến ta phải triệu hối ba hồn sủng chiến đấu, sau khi ngươi tới tới âm phủ cũng có thể cảm thấy vinh quang.

Minh chủ Lăng Xiển lạnh lùng nói ra.

Thực lực của thanh niên trước mặt này làm cho Lăng Xiển xác thực kinh ngạc vạn phần.

Nhưng mà tính sao chứ, hắn chỉ có một cấp chúa tể thì cơ hồ có thể vô địch Vạn Tượng Cảnh, nếu như sử dụng hai ba con hồn sủng cấp chúa tể thì ai đánh bại hắn được?

Trong đầu Lăng Xiển chưa bao giờ có khái niệm bại, khái niệm của hắn là địch nhân có thể kiên trì được bao lâu mà thôi.

Sở Phương Trần đủ khả năng chiến đấu với hắn thời gian dài như vậy đã làm hắn ngạc nhiên quá nhiều, nhưng chuyện này thì thế nào chứ, cuối cùng vẫn phải chết, trước kia là song khống chẳng qua là chơi đùa với tiểu hài tử miệng còn hôi sửa mà thôi!

Sở Mộ cũng không có cho Chiến D tiến công kích, hắn lựa chọn cho Chiến Dã lui trở về trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Xiển đang niệm chú ngữ.

Lăng Xiển đã triệu hoán chủ sủng khác.

Niệm chú ngữ, bên người minh chủ Lăng Xiển xuất hiện hai đồ án.

Đồ án bên tay trái là màu xanh yêu tà, ký hiệu linh hồn của đồ án cũng không sáng như thường ngáy, những phác họa này là xúc tu và gai độc lại xếp theo một quỹ tích quỷ dị nào đó!

Những xúc tu và gai độc này hiện ra, mà mỗi một căn gai độc đều lớn nhỏ như trường kiếm.

Nó không ngừng nhúc nhích, đồ án này chậm rãi dọc theo đằng tu, sau đó chậm rãi rủ xuống phế tích đầy máu này.

Trong phế tích này càng ngày càng nhiều rễ cây từ trong đồ án hiện ra ngoài, rắc rối phức tạp đan vào trong phiến phế tích kia!

Những đằng tu này chậm rãi di động, chậm chạp văn vê thành một hình dáng đầu sọ.

Sau đó đằng tu lại quấn kết với nhau, quấn kết thành hình người, cuối cùng là tứ chi xuất hiện, tứ chi của nó không thoát ly khỏi gai độc.

Như thế tầng ngoài và áo giáp của đằng tu này không gì ngoài kịch độc và gai nhọn sắc bén!

Rất hiển nhiên đây là một con chúa tể đằng hệ! !

- Giải quyết nó!

Minh chủ Lăng Xiển ra lệnh cho Độc Đằng Ma Nhân công kích.

Con mắt màu xanh của Độc Đằng Ma Nhân nhìn chằm chằm vào Chiến Dã, cánh tay đằng tu tráng kiện đánh ra một kích!

Trong biên giới của đằng tu này đánh xuyên qua mấy trăm đường đi, bình định vô số phế tích, thành thị đã sớm bừa bộn càng bị đằng tu của nó làm đảo loạn và hỗn loạn không chịu nổi, những dàn giáo còn lại của tòa thành cũng bị phá hủy.

Chiến Dã đang chạy như bây, thân thể của nó xuyên qua phế tích thành thị này cực nhanh!

Hồn sủng thực vật hệ là khắc tinh của hồn sủng thú hệ, mà Độc Đằng Ma Nhân này chính là minh chủ Lăng Xiển nhằm vào Chiến Dã, cho dù nó không có đạt tới cấp chúa tể cấp thấp, nhưng ưu thế thuộc tính muốn giải quyết Chiến Thú Mặc Dã thì dễ dàng hơn nhiều!

Sở Mộ liếc mắt tìm kiếm cơ hội ra tay cho Chiến Dã, lực chiến đấu của Chiến Dã hiện tại đạt tới trạng thái đỉnh phong, Sở Mộ tin tưởng Chiến Dã có thể ứng phó được.

Rất nhanh Sở Mộ đem ánh mắt nhìn qua đồ án tay phải của minh chủ Lăng Xiển.

Trong đồ án này truyền ra khí tức nguy hiểm làm cho Sở Mộ cảm thấy bất an, rất hiển nhiên Lăng Xiển triệu hoán con hồn sủng này mới là khó đối phó nhất.

Trong đồ án này có lửa mạnh thiêu đốt nội liễm chung quanh đồ án.

Ngọn lửa này cũng không đường hoàng. Làm cho màn mưa cũng phải biến mất khó hiểu.

Hỏa diễm vẫn yên tĩnh thiêu đốt như trước, trong màu đỏ lờ mờ có thể nhìn thấy đôi mắt đang quan sát, đôi mắt hỏa diễm này đang nhìn chằm chằm vào Sở Mộ!

Sở Mộ đối mặt thậm chí có cảm giác được đồng tử của mình đang bốc cháy.

- Lần ~~ lần ~~~~~~~~

Nhiệt độ không ngừng tăng cao. Biển máu lưu lại lúc trước đã bốc hơi, bốc hơi thành huyết khí.

Trong lúc bất tri bất giác ẩm ướt đã triệt để biến mất, mà chuyển biến thành mặt đất khô ráo và rạn nứt, mà lửa cháy cũng đang thiêu đốt kiên trúc nơi đây.

- Vù vù vù! ! !

Càng ngày càng nhiều ngọn lửa vô cớ hiện ra ngoài thiêu đốt chung quanh, khí tức nóng bỏng này làm người ta đổ mồ hôi đầm đìa. Làn da cũng như nứt ra.

Sở Mộ nhìn ngắm chung quanh, không ngờ hỏa diễm đang thiêu đốt làm cho bản thân hắn như đang ở trong lò luyện.

Trong đồ án này hỏa diễm vẫn thiêu đốt như trước, không có biến ảo thành bất cứ trạng thái nào đó, cũng không có bất kỳ cái gì tiết ra ngoài, tất cả chỉ là ấn ký hỏa diễm mà thôi, duy nhất có thể xác định nó là sinh vật, chỉ có đôi mắt trong hỏa diễm của no là hiện ra ngoài!

Sở Mộ nhíu mày, đây nhất định là sinh vật hỏa hệ, nhưng mà Sở Mộ lại không biết là hỏa hệ thuộc chủng tộc nào. Rôt cuộc là Tinh linh tộc hay là chủng tộc nào khác!

Không cách nào phán đoán chủng tộc làm Sở Mộ căn bản không biết nó có được kỹ năng gì, chiến đấu như vậy sẽ làm cho hắn lâm vào hoàn cảnh bị động, trọng yếu nhất là, Sở Mộ triệu hoán kế tiếp chỉ có thể là Vong Mộng, lại cho Vong Mộng đi đối phó sinh vật không rõ chủng tộc là chuyện phi thường không sáng suốt.

Đối phó loại sinh vật thì biện pháp tốt nhất nên dùng hồn sủng tương khắc, đáng tiếc là Băng Không Tinh Linh hiện tại đang ở cấp Đế Hoàng, lực lượng băng hệ của nó không thể tạo thành khắc chế hữu hiệu.

Hỏa diễm lặng yên không một tiếng động, không chỗ nào không co, dần dần trừ khu vực Độc Đằng Ma Nhân cùng Chiến Dã đang chiên đâu không co hỏa diễm ra. Những nơi nào nhìn thấy đều biến thành hỏa diễm!

- Trên thực tế chỉ cần triệu hoán nó là có thể giải quyết tất cả hồn sủng của ngươi rồi, nhưng mà hồn sủng sư nên cho những hồn sủng khác rèn luyện nhiều một chút có đúng không?

Lăng Xiển cuồng ý dường như dựa vào hồn sủng này mà thành lập.

Lăng Xiển có vốn liếng cuồng vọng một lần nữa, nguyên nhân rất đơn giản là vì có được hồn sủng Hỏa Thần Nô hỏa hệ khống chế được lực lượng hỏa hệ kết tinh, còn có được ý chí hỏa hệ viễn cổ mà nguyên tố giới hồn sủng cần có nhất. Thực lực chân chánh nếu so với chúa tể cấp thấp còn mạnh hơn một ít!

Mà theo Lăng Xiển hiểu thì Sở Mộ nắm giữ hồn sủng cấp chúa tể phi thường có hạn, có thể bồi dưỡng ra được hai hồn sủng cấp chúa tể đã là khó khăn dữ dội rồi, hắn ngược lại muốn biết Sở Mộ còn có thể triệu hồi ra hồn sủng nào có thể đối phó hỏa hệ hồn sủng của mình?

Nếu như không có thì tính mạng của tiểu tử này hắn sẽ lấy đi, dù sao trong thành Vạn Tượng xuất hiện một người như vậy thì chính hắn không biết nếu cho đôi phương thêm vài năm phát triển, tuyệt đối sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn cho hắn.

Sở Mộ liếc mắt nhìn qua những lão nhân của Tam đại cung điện bị hỏa diễm thiêu đốt suy yếu, tâm của hắn dần dần trầm xuống, trong lúc nhất thời không biết nên đối phó hỏa hệ hồn sủng này như thế nào.

Thời điểm suy nghĩ thì bỗng nhiên Sở Mộ cảm giác được một cảm giác khoan khoái dễ chịu truyền tới.

Sở Mộ ngẩng đầu, đột ngột phát hiện trên bầu trời có tuyết đang rơi xuống!

Những băng tuyết này mang lại cảm giác dễ chịu mát mẻ, tiêu trừ không khí khô nóng.

Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, chậm rãi đem những hỏa diễm đang thiêu đốt kia đè xuống, không khí khô nóng dần biến mất.

Tươi cười trên mặt của minh chủ Lăng Xiển lại cứng ngắt lần nữa, hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào không trung!

Thực lực Hỏa Thần Nô còn mạnh hơn chúa tể cấp thấp một ít, tại Vạn Tượng Cảnh nó tuyệt đối là sinh vật hỏa hệ mạnh nhất, khí tức của nó hiện giờ lại bị áp chế!

Minh chủ Lăng Xiển tức giận thì Sở Mộ cũng kinh ngạc không thôi!

Sở Mộ nhìn thấy sinh vật băng hệ mạnh nhất chính là Băng Thương Chi Vương của Ngô Quảng, nhưng không đề cập tới Băng Thương Chi Vương của Ngô Quang có thể áp chế sinh vật hỏa hệ chúa tể cấp thấp hay không, chỉ noi Ngô Quảng thì làm sao có khả năng chạy tới đối nghịch với minh chủ Lăng Xiển?

- Chẳng lẽ là Bạch Hổ của Mục Thanh Y?

Sở Mộ lầm bầm lầu bầu.

Bề ngoài thì thực lực của Bạch Hổ còn không bằng Băng Thương Chi Vương, không có khả năng tản mát ra khí tức mạnh như vậy a? Chẳng lẽ là một vị cường giả lánh đời?

Thời điểm Sở Mộ vạn phần nghi hoặc thì minh chủ Lăng Xiển đã dùng thanh âm phẫn nộ quát:

- Là ai, là ai dám đối nghịch với Lăng Xiển ta!

Âm thanh tràn ngập uy nghiêm của minh chủ Lăng Xiển quanh quẩn trong chiến trường phế tích này, hồi lâu không có người trả lời.

- Như thế nào, lần này ngươi không tính thời gian nữa sao?

Bỗng nhiên một âm thanh lạnh lẽo từ Vạn Tượng Đàn truyền đến!

Tính thời gian?

Các thành viên Hồn Minh nghe được âm thanh này thì sửng sốt!

Lá gan của người này không nhỏ, không ngờ lại đâm minh chủ Lăng Xiển thêm một vết sẹo a, chẳng lẽ không biết minh chủ bây giờ đang nổi nóng, ai gây vào hăn đều phải chết! !

Cơ bắp trên mặt minh chủ Lăng Xiển lúc này run rẩy lần nữa, đổ máu tính thời gian vừa rồi chính là chuyện sỉ nhục hắn từng làm, hắn vốn định cho Hỏa Thần Nô đi ra để rửa sạch nổi ô nhục này thì không ngờ lại có người không biết sống chết đi ra chọc hắn! !

Ánh mắt nhìn thẳng, minh chủ Lăng Xiển lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người đang từ Vạn Tượng Đàn đi tới.

Sở Mộ cũng xoay người sang chỗ khác nhìn qua người đang đi tới.

Nếu như người dám dùng phương thức này xát muối lên vết thương của minh chủ Lăng Xiển, vậy khẳng định chính là minh hữu, nhưng mà Sở Mộ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai có được thực lực này.

Rốt cục bóng người từ trong gió tuyết đi ra đã trở nên rõ ràng hơn, đây là một nam tử vô cùng lạnh lùng!

Chẳng biết tại sao thời điểm trong mông lung thì Sở Mộ cảm giác được thân ảnh này quá quen thuộc, hết lần này tới lần khác nhìn qua dung mạo của hắn thì Sở Mộ lại cảm thấy lạ lẫm.

Dáng người hơi gầy lại cao ngất, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, không giống như những lão nhân tuổi già mới bước vào cấp Hồn Hoàng đã định hình, nhưng mà nhìn qua gương mặt trẻ tuổi này thì Sở Mộ nhìn thấy dấu vết của tuế nguyệt, nhất là cặp mắt thâm thúy kia lại cô độc giống lão nhân.

Sở Mộ cũng là người già trước tuổi, đó là bởi vì hắn nội liễm, thói quen một mình tu luyện cùng thói quen trầm mặc, bất kể tỉnh táo, trầm ổn như thế nào thì trên người hắn cuối cùng cũng tìm được khí tức trẻ tuổi, ngẫu nhiên đường hoàng, trong mắt lập loè kiên định, tự tin.

Mà người nọ thì không có một chút hào quang của tuổi trẻ chút nào, giông như trong thể xác trẻ tuổi này chứa đựng một linh hồn già nua và cô đơn...

Sở Mộ thấy có chút xuất thần, bởi vì hắn phức tạp, đặc biệt bởi vì hắn quen thuộc và lạ lẫm.

Người của Tam đại cung điện cũng nhìn chằm chằm vào nam nhân này, nhưng mà nội tâm của bọn họ giờ phút này rung động khó nói nên lời.

Nhất là Yểm Ma Cung Khương Ma Đế, Trầm nguyên lão, bọn họ ngoài rung động còn có thần săc phức tạp và khó tin được!

- Bạch... Bạch Ngữ! !

Rốt cục Khương Ma Đế là người đầu tiên từ trong khiếp sợ tỉnh lại kêu lên.

Một đời Ma Đế trước đây của Yểm Ma Cung không có ai quên đi, thời điểm Khương Ma Đế gọi tên Bạch Ngữ danh thì tất cả người của Tam đại cung điện đều run lên!

Nam tử Ma Đế làm cho Yểm Ma Cung quật khởi, làm cho vô số người kính trọng, người này cũng là đầu sỏ làm cho Tam đại cung điện lập tức suy sụp! !

- Bạch Ngữ...

Sở Mộ cũng ngơ ngẩn!

Người này chính là bán ma mạnh nhất từng hai lần làm thành Thiên Hạ lâm vào tai nạn.

Thời điểm ở thành Thiên Hạ thì bán ma Bạch Ngữ tuyệt đối là người mạnh nhất Sở Mộ nhìn thấy, mà từ chỗ Hàn lão nhân biết được, chính mình nhìn thấy Bạch Ngữ lúc đó tuyệt đối không phải là toàn bộ thực lực của hắn, như vậy hắn mạnh bao nhiêu Sở Mộ cũng không biết!

Mà lúc này mình nhìn qua nam tử trẻ tuổi nhưng mang theo khí tức tang thương và ưu sầu này lại chính là bán ma Bạch Ngữ hình thái con người!

Ánh mắt nhìn qua Bạch Ngữ, Sở Mộ rất nhanh đã chú ý tới Băng Đồng Chi Kỳ với ánh mắt lãnh khốc!

Băng đồng có ngoại hình giống như Kỳ Lân, ngoại hình cực giống Thống Phong Chi Kỳ, nhưng mà khí tràng của nó lại mạnh hơn Thống Phong Chi Kỳ vài phần, ngay cả Hỏa Thần Nô của minh chủ Lăng Xiển về mặt khí thế cũng bị nó áp chế gắt gao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.